Lúc này sau khi Vương Nhất, Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My nói cảm ơn xong thì chuẩn bị xuống xe.
Đột nhiên nghe thấy đằng sau có người gọi, vô thức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Khương Cẩn tức tối đi tới, hằn học đạp một cước vào cốp xe của chiếc taxi.
“Fuck, thật là xe rách nát gì cũng dám chạy vào, có biết đây là nơi nào không?”
“Đại viện trung tâm của vương tộc Long Thị, hôm nay là lễ trưởng thành của tiểu công chúa Long Thi Thi của Long Thị, đây là nơi một chiếc taxi như của ông có thể chạy vào sao, người đâu đập chiếc xe này cho tôi!”
Khương Gẩn vô cùng hống hách tức giận gầm lên, rất nhanh, mấy người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng mặc vest đen đi tới.
Bọn họ đều là vệ sĩ của Khương Thị, tới từ sớm, chỉ là Khương Cẩn lòng tự trọng lớn quá, không cho phép người khác giúp anh ta đồ xe, vậy nên bọn họ chỉ có thể đợi ở một bên.
Lúc này, bác tài mặt mày hoảng sợ đi xuống xe.
Vừa nghe thấy muốn đập xe của ông ta, ông ta bị dọa tái mặt.
“Cậu… cậu Khương, xin lỗi, tôi chỉ là đưa khách tới, không phải cố ý muốn chiếm chỗ đỗ xe của cậu.”
“Hơn nữa, hơn nữa, tôi là thấy cậu lái ra, tưởng cậu muốn tìm chỗ đỗ xe khác.. “
Bác tài mặt mày chột dạ giải thích, trên trán đã đổ mồ hôi hột.
Ông ta chỉ là tầng lớp làm công sinh sống ở Yên Kinh, đắc tội với cậu cả của Yên Kinh như Khương Cẩn, căn bản là không có đường sống.
Mà động tĩnh ở đây cũng thu hút sự chú ý của Vương Nhất, ánh mắt của anh hơi lạnh.
“Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi muốn lái ra? Lùi xe không được không được lái ra, rồi lùi vào lại à? Ông thì hay rồi, khi tôi lái xe thì trực tiếp lái vào!”
Khương Cẩn mặt mày tức giận, nhận định bác tài này là coi thường, còn đang khoe kỹ thuật lái xe trước mặt mình.
“Cậu Khương…
Sắc mặt của bác tài khó coi, không ngừng cầu xin.
“Ông còn biết tôi à? Biết tôi ông còn dám cướp chỗ đỗ xe của tôi, chán sống rồi hả!”
Lông mày Khương Gẩn nhíu lại, càng thêm giận dữ: “Không cần nói, xe này tôi nhìn ngứa mắt, buộc phải đập!”
“Vâng, cậu cải”
Tất cả các vệ sĩ của Khương Thị rất nhanh đã cầm mỗi người một cái cờ lê, vẻ mặt vô cảm đi về phía chiếc taxi đó.
Sắc mặt của bác tài đó thay đổi, vội vàng chạy tới ngăn cản.
“Đừng…”
“Chiếc xe này không phải của tôi, là xe của công ty chúng tôi, đập thì tôi phải đền, tôi không đền nổi?”
Bác tài lo lắng tới mức trán toát đầy mồ hôi lạnh, dùng cả tiếng địa phương.
Khương Cẩn nghe xong, vẻ mặt càng thêm khinh thường: “Thì ra còn là một người nơi khác, người nơi khác đến Yên Kinh làm việc rất không dễ dàng nhỉ?”
“Tiền nhà tiền sinh hoạt ở Yên Kinh đắt như vậy, với chút tiên đó của các người sao mà trả nổi?”
“Có điều người nghèo thì phải có giác ngộ của người ngoài, nơi như này là nơi cả đời các người không đi vào được, các người không phù hợp với nơi này! Đi vào chỉ là vấy bẩn nơi này, hiểu không?”
Khương Cẩn chỉ vào bác tài mắng.
Bác tài căn bản không dám nói nửa câu, trong lòng cũng dấy lên một tia hối hận, không nên đưa đám Vương Nhất vào trong trang viên.