Ông ta chỉ là dựa theo yêu cầu của bãi đỗ xe dừng lại thì sắp bị đập xe sao?”
Khóe mắt bác tài đỏ lên, thậm chí có nước mắt chảy xuống.
Ông ta không dám tức giận, cũng không dám nói, bởi vì đối phương là cậu chủ của vương tộc Yên Đô.
Nhìn một màn này, trong mắt Lý Khinh Hồng cũng dấy lên một chút tức giận.
Vừa muốn lên tiếng quở trách, Vương Nhất lại lắc đầu: “Em và Nhã My đi vào trong vương tộc Long Thị trước đi, anh giải quyết là được.”
Lý Khinh Hồng liếc nhìn Khương Cẩn, trong mắt có sự lo lắng: “Hôm nay là ngày vui của Long Thị, anh đừng làm quá.”
Lý Khinh Hồng không lo lắng Khương Cẩn sẽ bất lợi cho Vương Nhất, ngược lại, cô lo lăng Vương Nhất sẽ làm gì Khương Cẩn.
Vương Nhất mỉm cười: “Yên tâm, anh có chừng mực.”
Sau khi xác nhận lại, Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My mới rời khỏi bãi đỗ xe.
Lúc này chỉ có một mình Vương Nhất, ánh mắt của anh lạnh dần.
Có lẽ là anh trước kia cũng là người bình thường giống bác tài này, không nhìn quen nhất những cậu chủ nhà giàu ức hiếp một dân thường tay không tấc sắc như này.
“Chỉ là cướp chỗ đỗ xe của cậu mà thôi, tới mức ép người vậy sao?”
“Với lại, là chính cậu không biết đõ xe, không đỗ vào được chỗ này, trách ai được?”
Giọng nói lạnh lùng truyền tới, Vương Nhất đưa tay ra, tóm lấy cổ tay của một vệ sĩ.
Keng!
Chiếc cờ lê trong tay anh ta rơi xuống đất, đập vào mu bàn chân, đau tới mức anh ta gầm lên.
Bãi đô xe yên lặng trong nháy mắt, con người của Khương Cẩn trợn tròn.
“Anh, anh nói tôi cái gì?”
Anh ta nghỉ ngờ tai của mình nghe nhầm.
Kỹ thuật đỗ xe của anh ta không tốt, nhưng cũng không ai dám nói ra ở trước mặt anh tal Vương Nhất mặt không cảm xúc lắp lại một lần: “Tôi nói cậu không biết đỗ xe thì cho cậu thêm một tiếng, cậu cũng không đỗ vào chỗ này!”
“Ôi trời!”
“Oắt con, cậu chết chắc rồi! Vậy mà dám xem thường cậu Khương!” .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“Cậu còn dám ra tay?”
Vương Nhất vừa dứt lời, các vệ sĩ của Khương Cẩn đều ngây ngốc, ai nấy đều mở miệng mắng.
Còn Khương Cẩn, càng tức tới xanh mặt.
Còn chưa có ai dám nói anh ta đỗ xe không tốt, đây là đang vả mặt anh ta.
Bác tài cũng bị dọa cho tái nhợt mặt mày hơn, ông ta kéo Vương Nhất nói: ‘Cậu bạn, cậu đừng chọc cậu Khương tức giận, chúng ta không chọc nổi đâu.”
Lúc này Khương Cẩn cũng phản ứng lại, hắn học nhìn Vương Nhất: “Thằng nhãi, hôm nay anh đừng hòng đi ra khỏi đây một cách hoàn chỉnh!”
Cho dù nơi này là địa bàn của Long Thị, anh ta cũng phải khiến Vương Nhất trả giá đất.
Vương Nhất không để tâm, nhìn sang bác tài, cười nói: “Bác tài, bây giờ bác mau rời khỏi đây đi, chiếc xe này không thể bị đập.
“Đúng đúng đúng, nhưng cậu…”