Bác tài lại chần chừ liếc nhìn Vương Nhất, vẻ mặt rất lo lắng.
Vương Nhất mỉm cười không để tâm: “Không cần lo lắng cho tôi, đừng nói cậu ta chỉ là một cậu chủ bình thường của vương tộc, dù là nhân vật quan trọng của Khương Thị tới cũng không thể làm gì được tôi.”
Xoạtl Lời này vừa dứt, Khương Cẩn lập tức nổi giận.
“Thằng nhãi, dám xem thường Khương Thị tôi, anh là đang tìm chết!”
Còn bác tài xế trực tiếp nhìn đơ luôn, ông †a ngây ngốc nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất của lúc này, tuy vẻ ngoài rất bình thường, nhưng lại bất giác cho người †a một loại uy áp của cường giả.
Chỉ riêng loại khí phách đó thì là thứ Khương Cẩn không thể so sánh.
Lễ nào cậu ta thật sự tiếp được một nhân vật lớn sao?
Chỉ thấy Vương Nhất mỉm cười hờ hững: ‘Bác tài, bác là một người tốt, nếu không phải vì để chúng tôi bớt phải đi bộ vài bước, cũng sẽ không chọc phải người ta, chỉ dựa vào điều này, tôi sẽ không trơ mắt nhìn bác bị ức hiếp.”
Bác tài sau khi ngây ngốc xong thì có vẻ mặt hết sức cảm động.
“Cảm ơn cậu, vậy, tôi đi trước!”
Bác tài hiểu, ông ta chỉ là một người bình thường, ở lại đây sẽ chỉ thêm rắc rối, sau khi cảm ơn xong thì lên xe chuồn mất.
“Mẹ kiếp, đứng lại!”
Khương Cẩn không khỏi tức giận chửi một tiếng, nhưng chỉ có thể chơ mắt nhìn chiếc taxi đi xa.
Quay đầu lại, ánh mắt Khương Cẩn nhìn sang Vương Nhất tràn ngập hung tàn.
“Thăng nhãi, nếu anh muốn làm chim đầu đàn, vậy được, hôm nay anh không tàn phế vào bệnh viện, chữ Khương của tôi sẽ viết ngược!”
Vương Nhất lắc đầu cười: ‘Lẽ nào tôi nói Sai sao, nếu cậu có thể lùi chiếc xe này vào thì tôi xin lỗi cậu, như thế nào?”
Khương Cẩn bồng nghẹn, làm sao nghe không ra Vương Nhất đang chế nhạo anh 1a?
Chỗ để xe bé như này, cho anh ta đồ một ngày cũng không đỗ vào được!
Nụ cười của Vương Nhất rất bình thản: “Nếu không có kỹ thuật đỗ xe thì đừng lái xe thể thao như này, đi bộ còn có thể tăng cường sức khỏe tránh bệnh tật, như vậy không tốt sao?”
“Ông đây lái xe gì, anh quản được chắc?”
Mũi của Khương Cẩn cũng tức tới lệch cả đi, nhưng sau đó, anh ta lại bình tĩnh lại, nheo mắt đánh giá Vương Nhất, hỏi: “Thằng nhãi, anh tên gì? Tôi nhớ người cùng lên xe xuống xe còn có hai người phụ nữ, bọn họ đâu?”
Vừa rồi sự chú ý của Khương Gẩn tập trung toàn bộ vào người bác tài, không có nhìn thấy bóng dáng của Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My.
“Bọn họ…”
Vương Nhất đang muốn trả lời, Khương Cẩn lại nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt lập tức trở nên khinh thường.
“Tôi hiểu rồi, thằng nhãi, anh và hai mỹ nữ vừa rồi là đi ghép xe tới đây nhỉ? Anh cũng là tới tham gia lễ trưởng thành của tiểu công chúa Long Thị?”
Đi ghép xe?
Vương Nhất sững người, sau đó lắc đầu bất lực.
“Bỏ đi.”
Khương Cẩn lập tức rơi vào trầm mặc.