Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ đã lên.

Vương Nhất đứng ở một bên đường, Lý Khinh Hồng nắm tay Vương Tử Lam, đừng ở đường bên kia.

Lúc này, là đèn đỏ, dòng xe tới lui đan xen, hai người cách một con phố, xa xa nhìn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng xinh đẹp.

Mà Lý Khinh Hồng nhìn thấy, là một đôi con ngươi bình tĩnh, nhưng lại vần vũ mây đen.

Không biết qua bao lâu, đèn đỏ chuyển xanh, Vương Nhất nện bước vững vàng, bước vội về phía vợ con anh.

Khoảng cách mười mét, chớp mắt đã tới.

Vương Nhất kéo Lý Khinh Hồng tới trước mặt, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lại tràn đầy phức tạp của cô.

Hai mắt cô đỏ bừng, trên gương mặt lại thấp thoáng nước mắt.

Vương Nhất chậm rãi giơ tay, động tác dịu dàng lau đi nước mắt của cô.

"Lý Tinh Sở nói gì với anh vậy?"
Không ngăn cản Vương Nhất lau nước mắt cho mình, Lý Khinh Hồng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Nhất.

"Anh ta nói, có cơ hội mời chúng ta đến Yến Kinh xem một chút.

" Vương Nhất cười nói.

Lý Khinh Hồng không cười, mà nhìn Vương Nhất chằm chằm, nói: "Thế hệ trước của nhà em, không chấp nhận em gả cho anh, cũng không chịu thừa nhận tồn tại của Tử Lam, anh cưới em, cuối cùng anh sẽ vì em mà chết.

"
"Anh không sợ.

"
Vương Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh mềm nhẹ.

Lúc đó Lý Chiếu Vân nói với anh, chỉ là một góc của núi băng, Vương Nhất không ngờ tới, Khinh Hồng thế mà là người của vương tộc Yến Đô,
Hơn nữa, lại không chịu thừa nhận tồn tại của một cô bé năm tuổi.

"Nhưng em sợ.

"
Lý Khinh Hồng che mắt đau khổ khóc, điên cuồng hét lên với Vương Nhất: "Sau khi em biết mình có thai, anh có biết em sợ thế nào không? Không phải sợ không nuôi được, mà là sợ, sau khi sinh ra bị bọn họ biết, bọn họ sẽ hại chết nó! "
"Huhu! "
Vương Tử Lam tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bé thấy mẹ khóc thương tâm như thế, cũng khóc lớn theo.

"Mẹ đừng khóc, Tử Lam ở đây!"
Bé ôm chặt chân Lý Khinh Hồng, lớn tiếng khóc ầm lên.

Lý Khinh Hồng cũng ôm chặt lại Vương Tử Lam, thật sự ôm rất chặt: "Năm năm qua, em mang theo Tử Lam trốn đông trốn tây, chính là sợ rằng sẽ bị bọn họ tìm được, em đã mất anh, không muốn mất đi con gái duy nhất nữa!"
Đối với Lý Khinh Hồng đang khóc lóc, Vương Nhất lại rơi vào trầm mặc rất lâu.

Người xung quanh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ba người bọn họ.

Anh thẳng lưng, lời nói vang dội.

"Anh lấy danh nghĩa của Long chủ thề, tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con phải chịu bất kỳ tổn thương nào!"
"Không ai có thể chia lìa chúng ta, ai dám động đến, anh giết kẻ đó!"
Nhưng Lý Khinh Hồng vẫn lắc đầu: "Anh không biết đâu, anh không biết gì cả! "
Đừng nhìn cô là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, giá trị con người hàng nghìn tỷ, nhưng ở trước vương tộc Yến Đô, vẫn chẳng thể so sánh được.

Nếu muốn hủy diệt tập đoàn Lệ Tinh, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sở dĩ bọn họ chưa ta tay, là vì bọn họ nể tình mình là con gái của người kia, còn giữ lại chút kiên nhẫn.

Một khi ngay cả người kia cũng mất kiên nhẫn, thì tất cả mọi chuyện đều xong rồi.

Hiện tại, bọn họ đã tìm được Vương Nhất ở đâu, nếu mình và Vương Nhất không ly hôn, bọn họ sẽ hành động.

Cuộc điện thoại này, chính là tín hiệu.

"Trong khoảng thời gian này, có thể mong anh rời đi không?"
Hai mắt Lý Khinh Hồng đỏ bừng nhìn Vương Nhất, đau khổ nói.

Đồng tử Vương Nhất co lại, trai tim hung hăng nhảy lên một cái.

"Chỉ cần qua thời gian này thì tốt rồi, em sẽ không ly hôn với anh, chỉ mong có thể giữ được Tử Lam!"
Lệ khí trong lòng Vương Nhất như cỏ dại sinh trưởng, nhưng khi thấy Lý Khinh Hồng đã khóc thành lệ nhân, lệ khí đó lập tức tan thành mây khói.

Hít sâu một hơi, nhẹ mỉm cười: "Được.

"
Nói xong, xoay người rời đi.

Khi đi, Vương Nhất vẫn thẳng sống lưng kiên định, như thể có thể xoay chuyển cả đất trời.

"Ba ơi, ba ơi, ba định đi đâu! "
Nhìn ba đi rồi, Vương Tử Lam lập tức luống cuống, khóc càng dữ dội hơn.

Lý Khinh Hồng lại giữ chặt Vương Tử Lam, ôm chặt bé vào lòng, không cho bé đuổi theo.

"Ba ơi, con muốn ba! ".

Trờ u.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui