Sự việc diễn biến nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Bạch Vũ và Đồng Kiệt há hốc mồm nhìn nhà họ Kim loạn thành một nùi, không hiểu đầu đuôi tai nheo gì.
Kim Thúy Như không phải gia chủ nhà họ Kim sao, sao lại đột nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi?
Mà khung cảnh này, cô ấy lại cảm thấy cảm giác quen thuộc không thể nói thành lời, như thể đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Chẳng mấy chốc, cô ấy nhớ ra...!nhà họ Lý, cô ấy đã từng nhìn thấy ở nhà họ Lý.
Trong nhà họ Lý, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cũng đối xử với thiếu chủ như vậy, thậm chí còn tệ hơn nhà họ Kim.
Họ coi thiếu chủ như một đứa sao chổi, dùng trăm phương nghìn kế xua đuổi thiếu chủ, không chỉ dùng lời nói nhục mạ mà còn dùng hành động thực tế để hãm hại thiếu chủ.
Nếu là người thường, đã bị họ ép chết từ lâu rồi!
Không ngờ cảnh tượng như vậy lại lặp lại ở nhà họ Kim...
Đến lúc này, Lãnh Nhan mới hiểu ý của thiếu chủ lúc trước khi nói “ôm nhau sưởi ấm”.
Anh và Kim Thúy Như về bản chất là cùng một loại người.
Cho dù lúc trước Kim Thúy Như lợi dụng, tổn thương Vương Nhất, nhưng Vương Nhất cũng sẽ không quá hận cô ta.
Bọn họ tâm linh tương thông, nhưng lập trường lại khác nhau, nếu không, nhất định sẽ trở thành bạn tri âm của nhau.
Lãnh Nhan lén lút liếc nhìn Vương Nhất, chỉ thấy vẻ mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ trở nên phức tạp.
“Thiếu chủ, ngài định làm gì?”
Lãnh Nhan biết Kim Thúy Như đã làm tổn thương thiếu chủ, nhưng chỉ cần thiếu chủ nói một câu, cô sẽ ra tay giúp đỡ Kim Thúy Như.
Tuy nhiên, Vương Nhất lại lắc đầu mỉm cười nói: “Nếu cô ấy dễ dàng bị quật ngã như vậy, thì cô ấy không phải là Kim Thúy Như, cũng không xứng làm đối thủ của tôi!”
Nghe vậy, Lãnh Nhan cũng theo đó đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng lâu sau ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dù đối mặt với những lời lẽ ác độc của người nhà họ Kim, nhưng Kim Thúy Như vẫn không nói một lời.
Đôi mắt cô ta vẫn lạnh lùng.
Khí thế của cô ta vẫn mạnh mẽ như cũ.
Cằm của cô ta vẫn hếch lên cao, nhìn xuống mọi người.
Nếu thực sự muốn nói về sự thay đổi, đó sẽ là khóe miệng của cô ta có thêm một nụ cười khinh thường và châm biếm.
Cuối cùng, tất cả mọi người nói mỏi miệng rồi mới ngậm miệng lại.
“Nói xong chưa?”
Sau đó Kim Thúy Như mới nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói đều đều.
Ngay lập tức, tất cả các thành viên nhà họ Kim cảm thấy như thể họ bị làm nhục, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi.
“Cô không xứng làm chức gia chủ, sắp bị cách chức rồi còn oai phong nỗi gì?”
“Tôi nghĩ lý do cô ta không giúp anh họ Kim Thành Vũ trả thù hẳn là vì cô ta còn nhớ thương cái loại vô dụng kia.
Dù sao thì năm năm trước, bọn họ suýt chút nữa đã trở thành vợ chồng rồi!” – Một tiểu bối mồm miệng ác độc, lấy chuyện 5 năm trước ra nói.
Tuy nhiên, vừa dứt lời, đã bị ánh mắt sắc bén khóa chặt, kèm theo đó còn có lời nói lạnh lùng.
“Nếu cậu không biết ăn nói, thì tôi không ngại dạy thay ba mẹ cậu dạy dỗ cậu một chút.”
Tên hậu bối lập tức bị doạ giật nảy mình, nhưng vẫn ngoan cố nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Thế là, Vương Nhất liếc mắt nhìn Lãnh Nhan: “Vả miệng.”
Lãnh Nhan sải bước về phía tên tiểu bối kia, xách cậu ta lên tát bôm bốp cho mấy phát.
Bốp bốp bốp...
Sau vài cái tát, miệng tên tiểu bối máu me be bét, răng rụng hết cả ra!
“Vương Nhất!”
Ngang nhiên hành hung ngay trước mặt Kim Tuân, hàm răng ông ta nghiến ken két sắp gãy tới nơi.
Kim Thúy Như cũng liếc nhìn Vương Nhất thêm một cái, rồi nói: “Đây chỉ là mong muốn đơn phương của các người, muốn cách chức vị trí gia chủ của tôi phải thông qua toàn gia tộc nhất trí bỏ phiếu.
Kim Tuân lập tức nói: “Nếu đồng ý cách chức gia chủ của Kim Thuý Như, giơ tay lên!”
Nói xong ông ta tự mình giơ tay trước.
Vù vù...
Những người khác cũng ào ào giơ tay.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang Kim Thành Phong, người duy nhất không giơ tay.
“Thành Phong, mau giơ tay lên!” - Kim Đạo Lăng tức giận hét lên.
Kim Thành Phong lập tức cảm thấy áp lực cực lớn, toàn thân run lên, nhưng vẫn là cắn răng nói: “Con không thể giơ tay!”
“Nếu không giơ, mày sẽ có kết cục giống như nó, cùng nhau bị đuổi ra khỏi nhà họ Kim!” - Kim Đạo Lăng ánh mắt trầm xuống uy hiếp.
“Đây là chính thái độ của nhà họ Kim các người đối với người nhà của mình à?”
Tiếng cười sảng khoái truyền đến, Vương Nhất chỉ vào Kim Thúy Như, nói với Kim Thành Phong: “Đi lại chỗ chị họ cậu, tôi xem xem ai dám ép cậu.”
Trong lời nói đầy sự kiêu căng và sát khí.
Kim Thành Phong liếc nhìn Vương Nhất đầy cảm kích, không hiểu sao sau khi Vương Nhất nói xong những lời này, áp lực trên người anh ta đột nhiên biến mất, anh ta bước nhanh tới sau lưng Kim Thúy Như.
“Được...!hai người các người định chống lại nhà họ Kim đúng không?
Toàn thân Kim Tuân co giật, tức giận chỉ vào Kim Thúy Như và Kim Thành Phong nói.
Ánh mắt Kim Đạo Lăng đầy thù hận nhìn Kim Thúy Như nói: “Ba, trước đây con đã nói con bé này không phải người nhà họ Kim, cho dù chúng ta đối xử tốt với cô ta như thế nào, cô ta cũng sẽ không một lòng với chúng ta, tốt hơn hết là nên đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà họ Kim đi!”
“Cũng được.”
Sau khi phát hiện Kim Thúy Như đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của mình, Kim Tuân cũng hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang của mình, nhìn Kim Thúy Như và Kim Thành Phong với ánh mắt u ám: “Hai người đã bị đuổi khỏi nhà họ Kim rồi!”
Ầm...
Kim Thành Phong lập tức như thể bị đánh mạnh, sắc mặt tái nhợt, không có nhà họ Kim che chở thì sau này anh ta làm sao sống được.
Anh ta nghiến răng nói với Kim Thúy Như: “Chị họ, chị đừng chống đối ông nội nữa...”
Kim Thúy Như vẫn không hề sợ hãi, chỉ khẽ liếc nhìn Kim Tuân một cái rồi nói: “Ông nội, ông hạ quyết tâm rồi sao? Trục xuất tôi khỏi nhà họ Kim, ông sẽ đối phó với Vương Nhất như thế nào?”
“Chỉ là một phế vật không vào được gia tộc mà thôi, mày sợ, nhưng tao không sợ!”
Bốp bốp...
Kim Tuân cười khẩy một tiếng, lập tức vỗ tay hai cái, ngay sau đó, một đội hộ vệ trang bị súng ống xông tới, ào ào chĩa vào Vương Nhất.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Tuân cũng bật cười: “Tôi biết hai người rất lợi hại, nhưng mà dù có lợi hại cỡ nào, thì có thể hơn cả súng đạn sao?”
Thế là Kim Thúy Như dứt khoát đứng lên, liếc nhìn Kim Thành Phong, nói: “Em họ, chúng ta đi thôi.”
Kim Thành Phong sợ tới mức hai chân run cầm cập, nghiến răng nghiến lợi: “Chị, chị họ, chúng ta thật sự phải rời khỏi nhà họ Kim sao?”
“Chị biết em đang lo lắng về điều gì.”
Kim Thúy Như hai mắt bình thản: “Một mình chị chính là một quý tộc!”
Những lời này ngang ngược vô cùng, đến mức ngay cả đám người Kim Tuân, Kim Đạo Lăng đều bị sốc.
Gồm cả Lãnh Nhan, trái tim cũng lệch một nhịp, bất giác nhìn về phía Vương Nhất.
Cái khí thế này, sự gan dạ sáng suốt này, cô Kim Thúy Như này, đúng là thiếu chủ phiên bản nữ!
Kim Tuân nhanh chóng tỉnh táo lại, khinh thường nói: “Đúng là không biết trời cao đất dày, lại còn một mình mày chính là một gia tộc.
Sau khi rời khỏi nhà họ Kim, mày chẳng là cái thá gì cả!”
“Có thật thế không?”
Lần này là Vương Nhất lên tiếng, anh nhìn Kim Tuân vẻ mặt dí dỏm: “Chuyện khác khoan nói, chỉ cần nói tới Tập đoàn Kim Thị này thôi, ông có thể thu về không?”
“Nói đùa, tập đoàn Kim Thị là do tôi một tay thành lập, chức vụ chủ tịch cũng do tôi giao cho nó.
Muốn thu hồi chỉ cần một câu...”
Nói xong, Kim Tuân nhìn về phía đám người mặc vest do Kim Thúy Như đưa tới, nói: “Các người đều là thuộc hạ cũ của tôi, bên nào là con đường xán lạn còn không rõ sao?”
Thế nhưng, trước sự mời chào của Kim Tuân, mặt đám đàn ông không chút biểu cảm, thậm chí có người còn dành ánh mắt khinh thường cho ông ta.
“Xin lỗi, Kim lão gia, dường như ông đã quên một điều...”
“Nhà họ Kim đúng là do ông thành lập, thế nhưng nó phát triển rực rỡ trong tay của cô chủ.”
“Vì vậy, chúng tôi sẵn sàng đi theo cô chủ, cô chủ đi đâu, chúng tôi sẽ đi đó!”
“Các anh…”
Ngay khi những lời này vừa dứt, trái tim Kim Tuân co giật dữ dội, ánh mắt không thể hiểu nhìn bọn họ, không nói nên lời.
Một lúc sau, ông ta dường như hiểu ra điều gì đó, tức giận nhìn Kim Thúy Như, phát hiện trên mặt cô ta có chút mỉa mai nhàn nhạt.
“Sở dĩ nhà họ Kim lớn mạnh là vì có sự tồn tại của tập đoàn Kim Thị.
Nếu mất đi tập đoàn Kim Thị thì nhà họ Kim có còn là hào môn không?”
Vương Nhất vẻ mặt suy tư nhìn Kim Tuân, từng câu từng chữ nói: “Kẻ ngu ngốc không phải cô ấy, mà là ông.”
Câu nói này như giọt nước tràn ly, khiến Kim Tuân hoàn toàn thẹn quá hoá giận.
“Câm miệng, tên vô dụng, không đến lượt mày xen vào chuyện của nhà họ Kim tao!”
“Mày làm cho hai cháu trai của tao thành ra thế này, sao tao có thể để yên cho mày được? Giết nó cho tôi!”
Kim Tuân vừa ra lệnh phải xử lý Vương Nhất trước, còn chưa kịp làm gì thì mặt đất đột nhiên run lên dữ dội.
Sau đó, một tên tiểu bối nhà họ Kim hốt hoảng chạy vào: “Ông ơi, không ổn, ngoài cửa có rất nhiều xe bọc thép...”
“Gì?!”
Nghe vậy, biểu cảm của Kim Tuân lập tức thay đổi rõ rệt.
Lúc này, lời nói của Vương Nhất chậm rãi vang lên.
“Tôi đã nói, qua đêm nay, nhà họ Kim sẽ biến mất!”.