Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Đám Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa, Lý Thiên Dương nhìn bao tải xong cũng sợ hết hồn.

Người nằm trong bao tải không phải Vương Nhất mà là Trần Lân, cháu trai trưởng của ông cụ Trần!
“Sao lại như thế được?”
Châu Chí Kiên kinh hãi: “Thằng rác rưởi kia đâu?”
Châu Mỹ Ngọc sợ hãi, run rẩy đứng lên, trốn sau lưng Lý Thiên Dương.

Trong những người có mặt tại đây, chỉ có Lý Thiên Dương biết một ít chuyện nhưng lại không nói ra.

Ông ta bình tĩnh lại, thậm chí còn cười khinh.

Châu Chí Kiên trừng mắt nhìn Lý Thiên Dương: “Con cười cái gì, có phải biết chuyện gì không?”
Lý Thiên Dương lập tức lắc đầu: “Con cũng không biết, nhưng con tin một câu, muốn người khác tôn trọng mình thì trước hết phải học cách tôn trọng người khác.


“Nếu nhà họ Trần làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.

Có thể nhà họ Trần đã bị tiêu diệt, thi thể của Trần Lân chính là bằng chứng!”
“Không thể nào!”
Châu Chí Kiên tái mét mặt, cơ thể phát run, lập tức lấy điện thoại ra gọi đến số của nhà họ Trần.

Nhưng tổng đài báo thuê bao quý khách không nhấc máy.

“Gia chủ, chiếc xe vừa rồi hình như là xe của nhà họ Diệp.


Lúc này, một tiểu bối nhà họ Châu cảm thấy kỳ quái.

Sau khi anh ta nói xong, cả nhà họ Châu đều rơi vào trạng thái yên ắng.

Sắc mặt Châu Chí Kiên rất khó coi, Châu Mỹ Ngọc và Châu Mỹ Hòa cũng vô cùng kinh hãi.

Mọi người đều nhớ đến cảnh Diệp Kình Hiên kính cẩn xưng hô với Vương Nhất là ‘anh Vương.


“Chẳng lẽ nhà họ Diệp vì bảo vệ thằng rác rưởi kia mà giết Trần Lân và tiêu diệt nhà họ Trần!”
Nếu có nhà họ Diệp giúp đỡ thì mọi thứ đều thuyết phục, chỉ là họ không thể hiểu nổi Vương Nhất có tài cán gì mà được nhà họ Diệp giúp đỡ?
Lý Mộng Đình rất ngạc nhiên, cô ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Ông ngoại, nếu Vương Nhất chưa chết, tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện với nhau, đừng gây thù với anh ta nữa…”
Lý Mộng Đình còn chưa nói xong đã ăn ngay một cái tát từ Châu Mỹ Ngọc.

Trong mắt bà ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo cùng thù hận: “Con điên rồi sao? Thằng rác rưởi kia hại chúng ta nhiều lần như thế mà con còn nói đỡ cho nó nữa hả, nó phải chết thì mới có thể xóa bỏ hận thù trong lòng mẹ!”
“Đúng thế.


Châu Chí Kiên cũng tự tin nói: “Người chống lưng cho nhà họ Châu chúng ta là nhà họ Lương, một trong bốn gia tộc lớn sánh ngang với nhà họ Diệp, có gì phải sợ?”
“Còn cháu nữa, lập tức kết hôn với thằng con nhà họ Văn đi.


Ông ta lại nhìn Lý Mộng Đình: “Ắt phải mượn sức nhà họ Văn, ba không tin chúng ta hợp lực lại mà vẫn không thể giết chết Vương Nhất!”
Nghe Châu Chí Kiên nói như vậy, người nhà họ Châu vốn còn đang sợ hãi cũng bình tĩnh lại và nở một nụ cười chiến thắng.

Lý Thiên Dương ngồi một góc không nói lời nào, cũng không nói đỡ cho Vương Nhất như khi trước.

Sau khi biết được một số tin tức về Vương Nhất, ông ta đã biết rằng tất cả các gia tộc ở Thiên An cũng không phải là đối thủ của anh.

Chưa kể đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, vậy mà những người này lại ảo tưởng đối phó được anh, quả thật quá liều lĩnh.

“Phải rồi, lần trước tôi bảo các người điều tra vợ của thằng nhãi kia, có phát hiện ra được gì không?” Châu Chí Kiên hỏi.

Tất cả mọi người đều lắc đầu, chỉ có Lý Mộng Đình nhớ đến cái ngày tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng đến Tân Giang Hội, tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại Vương Nhất và phó chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh.

Cô ta nói ra chuyện này, Châu Chí Kiên lập tức vỗ tay, hưng phấn nói: “Được rồi, xem ra con vợ của thằng rác rưởi kia chính là Phương tổng của tập đoàn Lệ Tinh.

Nhà họ Diệp nể mặt mũi của Phương tổng nên mới giúp thằng rác rưởi kia!”
“Cũng có thể là cậu ta xem trọng sắc đẹp của Phương tổng, cái thằng rác rưởi kia chắc còn chưa biết trên đầu mình mọc thêm hai cái sừng!” Châu Mỹ Ngọc cũng suy đoán.

“Được rồi, Mỹ Ngọc, nếu con có thời gian thì đến gặp Phương Huệ của tập đoàn Lệ Tinh, uy hiếp cô ta ly hôn với thằng rác rưởi đó, ba cũng sẽ bớt chút thời gian đến nhà họ Lương, nhờ nhà họ Lương đối phó với Vương Nhất.


Châu Chí Kiên cười khẩy: “Không có Phương Huệ, không có thế lực trợ giúp mình, ba sẽ khiến nó chết thảm!”
Chẳng mấy chốc, cả nhà họ Châu cười phá lên.

Chỉ có Lý Mộng Đình là không cười, nét mặt ưu sầu.

Cô ta sợ quyết định của ông ngoại không chỉ kéo nhà họ Châu xuống vực sâu mà ngay cả nhà họ Văn cũng khó tránh khỏi…
Nhiều ngày trôi qua, mặc dù đã phong tỏa tin tức nhà họ Trần bị tiêu diệt, nhưng vẫn bị một số nhà quyền thế biết được.

Vị trí của nhà họ Lương tiếp giáp với sông Thiên An, dãy biệt thự hai bên sông đều là tài sản của nhà họ Lương.

Tại một căn biệt thự trong số đó, một người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh da trời, phanh ngực, cầm một ly rượu vang đỏ đứng trước cửa sổ sát đất.

Trước mặt là sông Thiên An, gió gào thét, sóng vỗ vào bờ.

Nhìn chăm chú một lúc lâu, người đàn ông đột nhiên bật cười.

“Vương Nhất… Vương Nhất, tôi biết ngay mà, người đàn ông có thể trở thành chồng sắp cưới của Kim Thúy Như, chắc chắn sẽ có chút bản lĩnh!”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.


Người đàn ông mỉm cười, uống cạn ly rượu.

Miệng đỏ tươi, như uống máu người!
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, có người gõ cửa văn phòng.

“Anh Vương có ở đó không? Có đồ chuyển phát nhanh của anh.


Vương Nhất lập tức đứng dậy mở cửa.

Nhân viên chuyển phát nhanh giao chín trăm chín mươi chín bông hồng cho anh: “Anh Vương, đây là chín trăm chín mươi chín bông hồng anh mua.


“Cảm ơn.


Sau khi ký tên, Vương Nhất cầm bó hoa hồng trên tay đi về phía văn phòng chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh.

Hôm nay đối với người khác là một ngày bình thường, nhưng đối với Vương Nhất thì đây là một ngày rất đặc biệt.

Thời hạn nửa tháng đã kết thúc, vương tộc Yến Đô vẫn chưa phái người đến, hôm nay anh có thể chuyển về Tử Viên để đoàn tụ với vợ con.

Tiểu biệt thắng tân hôn, một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu, huống chi là nửa tháng, Vương Nhất rất nhớ Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.

Thế nhưng Vương Nhất không có kinh nghiệm yêu đương, sau khi suy đi nghĩ lại cũng chỉ biết tặng hoa.

Tùng tùng tùng…
Vương Nhất gõ cửa văn phòng chủ tịch, nhưng người mở cửa cho anh lại là người khác.

“Anh rể?”
Lý Tuyết Nhi thấy Vương Nhất xuất hiện trước cửa thì kinh ngạc kêu lên.

“Tại sao cô lại ở đây?”
Vương Nhất sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Không phải cô đi thực tập rồi sao?”
“Hôm nay được nghỉ, hì hì.


Lý Tuyết Nhi trợn tròn mắt nhìn bó hoa hồng Vương Nhất cầm trên tay, lại kêu lên: “Wow, chín trăm chín mươi chín bông hồng, anh tặng cho em sao?”
“Không phải… tặng cho chị cô.


Vương Nhất có hơi lúng túng, anh nhìn vào trong nhưng không thấy bóng dáng Lý Khinh Hồng đâu.

“Cô ấy đi đâu rồi?”
Vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt liền biến mất, thay vào đó là sự cô đơn, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Chị ấy đang họp, chắc sắp kết thúc rồi.


“Vậy thì tốt, lát nữa Khinh Hồng họp xong, cô đưa bó hoa này cho cô ấy giúp tôi nhé.

” Vương Nhất đưa bó hoa cho Lý Tuyết Nhi.

“Đợi chút đã…”
Lý Tuyết Nhi muốn nói gì đó, nhưng Vương Nhất đã vào thang máy rồi.

Nhìn chín trăm chín mươi chín bông hồng trong tay, Lý Tuyết Nhi như quả bóng xì hơi, mặt như đưa đám.

Mười phút sau, Lý Khinh Hồng họp xong trở về văn phòng, vừa đẩy cửa ra, cô ta đã nhìn thấy Lý Tuyết Nhi cầm một bó hoa hồng lớn đứng trong văn phòng.

“Hoa hồng đẹp thế.


Cô ta cười, nói đùa: “Tuyết Nhi, em có người mình thích rồi hả?”
“Chị ơi, bó hoa này là…”
Lý Tuyết Nhi mặt đỏ đến tận mang tai, định nói ra sự thật.

Nhưng khi lời nói ra đến miệng, cô ta chợt sững người.

Thấy Lý Khinh Hồng tò mò đang chờ cô ta nói tiếp, Lý Tuyết Nhi không biết đang nghĩ gì, lòng chùng xuống, cô ta ôm chặt chín trăm chín mươi chín bông hồng, nặn ra một nụ cười: “Chị, chị đoán đúng rồi, đây là hoa người em thích tặng cho em.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui