Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Thi tổng của cục xây dựng thành phố không tổ chức tiệc ở khách sạn năm sao mà là ở một quán ăn đặc sản địa phương, chứa được khoảng một hai trăm người.
Nhưng Vương Nhất nghe nói là không một ai trong số những người điều hành công ty tham dự buổi tiệc tỏ ra phàn nàn, mà ngược lại còn khen ngợi ông Thi là người công bằng liêm khiết, vì dân vì nước.
Bản thân sự tồn tại của cục xây dựng thành phố chính là không ngừng xây dựng thành phố.

Giải trí, thương mại và văn hóa là điều không thể thiếu.

Mọi người sẽ nghĩ gì khi thấy người của cục xây dựng thành phố ra vào ở một nơi xa hoa như vậy?
Khi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đến, nơi đây đã chật kín người.
Hầu hết mọi người đều không biết nhau, chỉ biết một mình Thi Việt Hải.
Thi Việt Hải rất khách khí với Lý Khinh Hồng, tiến lên tươi cười chào hỏi: “Cô Lý, cô đến rồi sao?”
Sau đó ánh mắt ông ta dừng lại trên người Vương Nhất: “Vị này là…”
Lý Khinh Hồng đang định giới thiệu, Vương Nhất đột nhiên nói: “Tôi đi cùng cô ấy, không cần phải để ý đến tôi.”
“Hóa ra là thư ký, Lý tổng cũng thật là, đâu phải nơi nào cũng có thể mang người tới được đâu.”
Anh vừa nói xong, một người đàn ông hói đầu ngồi ở bàn kia híp mắt nói.
Mặc dù đang cười, nhưng không hề che dấu sự mỉa mai trong lời nói.
“Lý tổng người ta có quan hệ rộng, nếu không phải có người bên trên giúp thì dự án sông Thiên An nào tới lượt cô ta?”
Người đàn ông hói đầu vừa nói xong, một người đàn ông cao gầy đeo kính cười khà khà tiếp lời.
“Lão Chu, lão Cao, bớt nói lại đi.”
Thi Việt Hải cau mày, nhưng chỉ la rầy một tiếng, ông ta nói xin lỗi Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, hai người này là Tạ tổng và Cao tổng của vật liệu xây dựng Trung Bang và vật liệu xây dựng Thượng Vận, tính họ thẳng thắng, cô đừng để ý nhé.”
Lý Khinh Hồng lập tức nhíu mày, Vương Nhất khẽ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thi Việt Hải.
Mặc dù những lời này có ý xin lỗi Lý Khinh Hồng, nhưng chúng không đi vào trọng tâm, chứng tỏ ông ta cũng ngầm thừa nhận sự thật này.
Khi dự án xây dựng thành phố giao cho tập đoàn Lệ Tinh, Thi Việt Hải chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi Lý Khinh Hồng.

Từ tận đáy lòng, ông ta vẫn cảm thấy Lý Khinh Hồng dựa vào quan hệ.
Lý Khinh Hồng không nói gì, ngồi vào chỗ với Vương Nhất.
“Cảm ơn các vị đã dành thời gian đến tham dự bữa tiệc rượu của tôi.

Những người ngồi ở đây đều là nhân tài kinh doanh ở thành phố này.

Cùng nhau xây dựng Thiên An trở nên xinh đẹp là ưu tiên hàng đầu.”
Thi Việt Hải nói mấy câu hoa mỹ, rồi nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ chỉ cần đợi nhà họ Lương đến nữa thôi, nhà họ Lương đến thì chúng ta bắt đầu vào tiệc.”
Đồ ăn và đồ uống đã có đủ, nhưng không ai động vào.
Ánh mắt của tất cả các ông chủ có mặt đều trở nên háo hức, đặc biệt là Tạ Chinh và Cao Thương Hải, họ phấn khích xoa tay.
Bọn họ nhiều người như thế nhưng thật ra đều là vô danh tiểu tốt, nhà họ Lương mới là số một.
Lý Khinh Hồng cầm đũa gắp một miếng rau xanh, Vương Nhất cũng mở một chai rượu đỏ, tự mình uống cạn.
Thế là tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với thái độ không tốt, ngay cả Thi Việt Hải cũng hơi nhíu mày.
“Lý tổng, mọi người đều chưa đụng đũa mà cô và thư ký đã ăn trước rồi, không hợp quy củ lắm đâu!”
Tạ Chinh và Cao Thương Hải cũng lạnh lùng nhìn bọn họ, nếu người nhà họ Lương đến rồi thấy bọn họ ăn trước mà không đợi họ, họ sẽ nghĩ thế nào đây?
Vương Nhất mỉm cười uống tiếp: “Trưa rồi nên chúng tôi đói bụng, đồ ăn không đủ, gọi thêm đi.”
“Dòng cái thứ ăn chực như cậu thì nào đến phiên cậu lên tiếng?”
Tạ Chinh nhìn Vương Nhất đầy khinh thường, mắng một câu.
“Lý tổng, cô hãy cho chúng tôi một lời giải thích.”
Cao Thương Hải chĩa mũi nhọn vào Lý Khinh Hồng.
Ông ta cũng không có thù oán gì với Lý Khinh Hồng, chỉ là cảm thấy có chút mất cân bằng.

Mọi người ở đây đều là những người đứng đầu trong các lĩnh vực, tại sao lại giao dự án xây dựng thành phố cho một công ty nhỏ bé?
Hơn nữa Lý Khinh Hồng còn là phụ nữ, vấn đề trọng nam kinh nữ trên thương trường thậm chí còn khốc liệt hơn.
Lý Khinh Hồng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thuận miệng nói: “Các người không cần chờ nhà họ Lương đâu, họ sẽ không tới.”
“Gì cơ?”
Cô vừa nói xong, tất cả các ông chủ bỗng thừ người ra, ngay cả Thi Việt Hải cũng không phản ứng kịp.

Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Lý tổng, cô nói vậy là có ý gì?”
Lý Khinh Hồng đặt đũa xuống, giọng điệu ngạo nghễ, cười khẩy: “Bởi vì dự án xây dựng thành phố của nhà họ Lương đã giao cho tập đoàn Lệ Tinh, đồng nghĩa với việc tôi sẽ toàn quyền phụ trách toàn bộ dự án cải tạo sông Thiên An!”
Oành…
Một hòn đá khuấy động ngàn tầng sóng, lời nói ra khiến người ta kinh hãi không thôi.
Nghe Lý Khinh Hồng nói xong, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Tạ Chinh và Cao Thương Hải hoảng sợ, ngây người tại chỗ.
“Không thể nào!”
Tạ Chinh hoàn hồn, mặt đỏ bừng, vỗ bàn cái rầm, quát lớn: “Tôi không tin, làm sao nhà họ Lương có thể giao dự án xây dựng thành phố cho một người phụ nữ chân dài não ngắn thế được?”
Lý Khinh Hồng lạnh lùng nói: “Ông xem thường phụ nữ?”
Nói xong, cô lấy ra một bản hợp đồng dày cộp từ trong túi xách và ném tới trước mặt Thi Việt Hải: “Thi tổng là cán bộ cốt cán của cục xây dựng thành phố, có phải thật hay không, hãy để ông ấy nói.”
Sắc mặt Thi Việt Hải bỗng thay đổi, ông ta vội vàng cầm lấy bản hợp đồng và đọc từng chữ một.
Đọc xong một trang, ông ta đóng hợp đồng lại và trịnh trọng trao lại cho Lý Khinh Hồng.
Tạ Chinh vội vàng thúc giục: “Thi tổng, sao ông không xem nữa?”
“Không xem nữa, là thật.”
Thi Việt Hải lắc đầu cười khổ: “Gia chủ Lương thật sự đã giao toàn quyền dự án cho cô Lý.”
“Cái gì? Tôi không tin!”
Tạ Chinh và Cao Thương Hải nghe xong, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, họ cướp lấy hợp đồng xem thử.
Càng xem, vẻ mặt càng u ám, ánh mắt nhìn Lý Khinh Hồng cũng tràn đầy ghen tị.
Lý Khinh Hồng cất hợp đồng đi, nhìn hết tất cả mọi người, bao gồm cả Thi Việt Hải, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên các người tốt nhất nên hiểu rõ vị trí của mình, tôi mới là tổng phụ trách của dự án xây dựng thành phố.

Cùng nhau làm mới có thể thực hiện tốt dự án này, ai có suy nghĩ gian đối thì đừng trách tôi đuổi cổ.”
Toàn bộ phòng bao lặng như tờ, chỉ có giọng nói lạnh như băng của Lý Khinh Hồng.
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng bao cũng thay đổi một cách kỳ lạ.
Những người coi thường Lý Khinh Hồng và những người phản đối cũng dần im miệng, nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ kính sợ.
Tạ Chinh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên chỉ vào mặt Lý Khinh Hồng, mặt mày u ám rống lên: “Thi tổng, người phụ nữ này chắc chắn đã dùng thủ đoạn nào đó để cướp lấy dự án trong tay gia họ Lương, ông hãy phân xử đi.”
Vẻ mặt Thi Việt Hải thờ ơ, ông ta hỏi ngược lại: “Vậy ông nói cho tôi biết, cô ấy đã dùng cách gì để cướp lấy dự án của nhà họ Lương đi?”
“Chuyện này…”
Tạ Chinh cứng người, ông ta đâu biết dự án của nhà họ Lương có bị tập đoàn Lệ Tinh cướp về tay hay không đâu?
Thế nhưng điều này không cản trở ông ta muốn giá họa cho Lý Khinh Hồng.
Ông ta cười khẩy: “Một người phụ nữ như cô không thể phụ trách được một dự án lớn như vậy, còn không mau giao dự án ra đây cho người khác phụ trách!”
Lý Khinh Hồng cười: “Mắc cười, dự án nằm trong tay tôi, tại sao phải giao lại?”
“Vậy thì xin lỗi nhé.”
Tạ Chinh tỏ vẻ thờ ơ, nói tiếp: “Tôi xin tuyên bố vật liệu xây dựng Trung Bang chỉ công nhận nhà họ Lương và sẽ không giúp đỡ tập đoàn Lệ Tinh!”
“Còn có vật liệu xây dựng Thượng Vận của tôi nữa.”
Cao Thương Hải đẩy chiếc kính trên sống mũi, cười lạnh: “Tập đoàn Lệ Tinh chỉ là tay ngang, nếu không có chúng tôi, dù các người có được dự án này cũng không làm nổi đâu.”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng vẫn không thay đổi, liếc mắt nhìn tất cả: “Còn ai nữa?”
Tạ Chinh nhìn những người khác, hung tợn nói: “Đừng sợ, dũng cảm đứng ra, có tôi ở đây, người phụ nữ này không làm gì được các người đâu!”
“Đúng vậy, có khi cô ta còn cầu xin chúng ta giúp đỡ nữa không chừng!” Cao Thương Hải cũng lên tiếng.
Được sự động viên của hai người, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Tôi rút lui.”
“Tôi cũng rút lui.”
“Tôi cũng chỉ công nhận nhà họ Lương.”
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Khinh Hồng đã mất đi sự giúp đỡ của mọi người, chỉ còn một thân một mình.
Tạ Chinh nhìn Lý Khinh Hồng, cười khẩy: “Thế nào, cô Lý, bây giờ cô có thể làm gì được nữa đây?”
Lý Khinh Hồng vẫn không tỏ ra sợ hãi, cô bình thản gật đầu: “Nếu đã như vậy, các người đều bị đuổi cổ.”
Cô nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tạ Chinh tức giận nói: “Cô là cái thá gì? Chúng tôi đều là công ty hợp tác do cục xây dựng thành phố chỉ định, cô dựa vào đâu mà đuổi cổ chúng tôi?”
“Hơn nữa, cô không có cái quyền này.

Chỉ khi có được sự đồng ý của chủ sở hữu tòa nhà, cô mới có thể đuổi cổ chúng tôi! Ha ha ha ha…”
Thi Việt Hải lắc đầu, chủ sở hữu tòa nhà như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phải đi đâu để tìm đây?
Lý Khinh Hồng cười khẩy, đột nhiên nhìn về Vương Nhất ngồi bên cạnh, nói: “Bây giờ em sẽ đuổi cổ bọn họ, anh có đồng ý không?”
Vương Nhất nãy giờ vẫn không lên tiếng, anh gật đầu cười nói: “Đuổi cổ hết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui