Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Không biết qua bao lâu, cánh cửa biệt thự mới được mở ra, Văn Thái túm chặt mái tóc dài rối bù của Lý Mộng Đình giống như đang kéo một con chó chết, sau đó ném cô ta ra ngoài.

“Cô không có quyền lựa chọn có kết hôn hay không.”
Ánh mắt của anh ta rất lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào, sau đó nặng nề đóng cửa lại.
“…”
Lý Mộng Đình thậm chí không còn sức lực để nói chuyện, tay chân cứng đờ nằm trên sàn nhà lạnh như băng.

Trên mặt và khắp cơ thể phủ đầy những vết bầm xanh tím, tất cả đều là thương tích do Văn Thái gây ra.
Hiện tại, cuối cùng Lý Mộng Đình cũng đã hiểu những gì Văn Đào đã từng nói: “Không bao lâu nữa, cô sẽ phát hiện anh trai tốt của tôi thật ra là một kẻ điên.”
Một Văn Thái có vẻ ngoài hiền lành và lịch lãm nhưng trong xương tủy lại ẩn chứa sự nóng nảy và hung dữ, cái mà người ta thường gọi là… bạo lực gia đình.

Hai mắt của Lý Mộng Đình sưng đỏ, thậm chí còn không ngừng rỉ máu, những giọt nước mắt đau buồn và hối hận thi nhau rơi xuống.

Một tiếng thiên đường, cũng có thể là một tiếng địa ngục.
Đã có lần, Lý Mộng Đình cảm thấy rằng mình kết hôn với Văn Thái, gả vào một gia đình giàu có thì có thể một bước lên trời.

Nhưng cô ta không biết rằng mình đang đặt chân vào địa ngục.
Nếu như không hủy bỏ hôn ước thì cô ta sẽ sống trong bóng tối của bạo lực gia đình… Nói không chừng còn bị đánh đến chết.

Sau khi khôi phục lại chút sức lực, Lý Mộng Đình miễn cưỡng đứng dậy và đón một chiếc xe trở về nhà họ Lý.
Dọc đường đi, cô ta cố gắng che đi những vết bầm tím trên mặt, tránh để cho người khác nhận ra.

Trở về nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc đang nằm xem TV một cách nhàm chán, Lý Thiên Dương đang chăm chú đọc báo buổi sáng.

“Ba, mẹ.”
Lý Mộng Đình cúi đầu, khập khiễng bước vào.

“Mộng Đình đã về rồi… Những vết thương trên người con là sao vậy?”
Châu Mỹ Ngọc mới nói được một nửa đã lập tức kêu lên một tiếng, sau đó bước nhanh đến kiểm tra người Lý Mộng Đình.
“Làm sao vậy?”
Lý Thiên Dương nhận thấy có điều gì đó không ổn nên cũng bước đến cạnh Lý Mộng Đình.

Khi nhìn thấy những vết thương trên khắp người Lý Mộng Đình thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Con gái, những vết thương này do đâu vậy?”
Lý Mộng Đình tức giận kể lại toàn bộ mọi chuyện, cuối cùng nói: “Con không muốn kết hôn với Văn Thái.”
“Cái gì?”
“Thật là quá đáng!”
Châu Mỹ Ngọc nhìn cả người Lý Mộng Đình đầy thương tích, vẻ mặt tức giận, nhưng sau đó lại chuyển chủ đề: “Nhưng Mộng Đình à, chắc chỉ là cãi nhau giữa hai vợ chồng thôi, một lát sẽ ổn mà, con cũng không cần hủy bỏ hôn ước đâu.”
“Mẹ, con bị anh ta bạo hành mà mẹ vẫn không đồng ý để con hủy hôn sao?”
Lý Mộng Đình mở to hai mắt, cô ta nhìn Châu Mỹ Ngọc với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Sắc mặt Lý Thiên Dương cũng tối sầm lại: “Tôi cũng biết thằng nhóc đó không yên phận mà, dám dánh con gái của tôi, tôi phải đi tìm nó!”
Nói xong, ông ta nổi giận đùng đùng lao ra khỏi nhà họ Lý, nhưng lại bị Châu Mỹ Ngọc kéo trở về.
“Ông đi làm ầm ĩ thêm cái gì hả?”
Bà ta vô cùng lo lắng nói: “Gia đình chúng ta đều trông cậy vào việc Mộng Đình gả vào nhà họ Văn, miếng thịt béo bở sắp dâng tận miệng rồi, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó rời đi?”
Nói xong lại giở giọng khuyên nhủ: “Mộng Đình, mẹ nghĩ Văn Thái chỉ nhất thời kích động, con đừng để trong lòng.”
“Bạo lực gia đình hoặc không có lần nào hoặc sẽ có vô số lần.

Con đã bị đánh đến mức như vậy rồi mà mẹ còn bảo con kết hôn cùng anh ta sao?”
Trong mắt Lý Mộng Đình ngập tràn sự thất vọng, nước mắt chảy ròng ròng: “Con là một con người, không phải quân cờ để mọi người dùng phát triển gia tộc.

Có phải đợi đến lúc con bị đánh đến mức bất tỉnh nhân sự thì mọi người mới hối hận không?”
“Mộng Đình, gả vào hào môn nào có dễ dàng như vậy, con chỉ cần nhẫn nhịn một chút sẽ qua chuyện thôi.”
Châu Mỹ Ngọc vô cùng khẩn trương, rất sợ Lý Mộng Đình sẽ thật sự hủy bỏ hôn ước, vậy thì sự phát triển của nhà họ Châu đều sẽ tan thành bọt nước.

“Châu Mỹ Ngọc, bà không phải con người!”
Lý Thiên Dương bảo vệ Lý Mộng Đình ở sau lưng mình, vẻ mặt đầy tức giận: “Lúc đầu tôi đồng ý gả Mộng Đình vào nhà họ Văn vì con bé thật sự thích thằng nhóc kia.

Nhưng bây giờ nó lại dám đánh Mộng Đình, tôi là người đầu tiên phản đối chuyện hôn sự này!”
“Muốn kết hôn thì bà tự mình cưới đi!”
“Ông im miệng cho tôi!”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Châu Mỹ Ngọc, bà ta giống như một phụ nữ chanh chua, vô cùng tức giận: “Tôi nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm, nó cũng nên trả lại cho tôi.”
Nói xong bà ta nhìn về phía Lý Mộng Đình và gằn từng chữ một.

“Văn Thái đánh con nhất định là do con làm gì đó không tốt.

Con phải tự tìm nguyên nhân từ bản thân mình, đừng đổ trách nhiệm cho Văn Thái! Hôn sự này, con không muốn gả cũng phải gả, nếu không mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với con, đã hiểu chưa?”
Lý Mộng Đình ngơ ngác nhìn Châu Mỹ Ngọc đang gào thét với mình, đôi mắt đã sớm đỏ lên.

Cô ta không ngờ mẹ ruột của mình lại có thể mặc kệ mình bị Văn Thái đánh bị thương toàn thân, bà ta vẫn nhất quyết muốn cô ta gả vào nhà họ Văn.
Đây là muốn ép buộc cô ta đi vào hố lửa!
Trong cơn tuyệt vọng, Lý Mộng Đình đột nhiên nghiến răng đẩy mạnh Châu Mỹ Ngọc ra và chạy khỏi căn nhà này.

“Này, con muốn đi đâu…”
Khi không còn nghe thấy tiếng mắng chửi vừa sợ hãi vừa tức giận của Châu Mỹ Ngọc nữa, Lý Mộng Đình đã chạy ra ngoài một quãng dường dài, sau đó cô ta mới ngừng lại thở hổn hển.

Đây là lần đầu tiên cô ta thất vọng với ngôi nhà này.

Dòng người đi qua đi lại đông nghịt, Lý Mộng Đình đứng một mình ở ngã tư đường nhưng lại không biết phải đi về đâu.

Lách tách lách tách…
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, những người đi đường rối rít bung ô ra che.

Lý Mộng Đình cũng muốn che ô, nhưng lại nhận ra mình đi quá vội vã nên đã không mang theo.
Nước mưa rất nhanh làm ướt áo cô ta, Lý Mộng Đình rùng mình vì lạnh.

So với sự lạnh lẽo của cơ thể thì trong lòng cô ta còn lạnh hơn.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, lớn đến mức Lý Mộng Đình cũng không thể chịu được nữa, cô ta bước đến một góc nhỏ nào đó trong thành phố rồi cuộn mình lại, ôm chặt đầu gối để sưởi ấm cho bản thân.
Lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến trước mặt cô ta.
Chiếc ô màu đen đủ lớn để che cho hai người.

Anh vươn chiếc ô về phía trước, che chắn toàn bộ cơ thể của Lý Mộng Đình.
Nhờ vậy, nước mưa cũng không thể rơi vào người cô ta.
Cũng không biết có phải do lạnh hay không nhưng thân thể của Lý Mộng Đình lại khẽ run, cô ta cứng ngắc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một khuôn mặt rất bình tĩnh.
Ngay lập tức, những giọt nước mắt không kìm được nữa, chúng tuôn ra như nước lũ tràn bờ đê.

Cô ta đột ngột đứng dậy và nhào vào lòng Vương Nhất: “Tôi hối hận rồi.”
Cô ta ôm thật chặt, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, chết cũng không buông tay.
Lần này, Vương Nhất không đẩy cô ta ra, anh để cho Lý Mộng Đình ôm mình, khẽ gật đầu đáp: “Tôi biết.”
Dừng một chút, ánh mắt của anh lại đặt trên người Lý Mộng Đình, trên mặt có rất nhiều vết bầm tím, cuối cùng trong đôi mắt bình tĩnh lại xuất hiện một chút dao động.
“Anh ta đánh cô sao?”
Không có câu trả lời, Lý Mộng Đình chỉ ngượng ngùng gật đầu.
“Được rồi.”
Vương Nhất không tỏ ra giận dữ, cũng không nói thêm lời nào, anh chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Tôi không muốn kết hôn nữa.”
Lý Mộng Đình khóc lóc cực kỳ thê thảm, thân thể yếu đuối cũng khẽ run lên.

“Vậy thì không kết hôn.”
Vương Nhất nói một cách bình tĩnh, nhưng Lý Mộng Đình vẫn khóc không ra hơi.

Ngoài trừ hối hận, còn có những cảm xúc không thể giải thích thành lời cứ lởn vởn trong lòng.

Cả thế giới đều trở nên tăm tối, khi cô ta cảm thấy mình bị cả thế giới vứt bỏ thì chỉ có anh, người mà cô ta từng xem thường, xuất hiện bên cạnh và cho cô một lời hứa hẹn.
Đôi khi chỉ cần một câu nói cũng có thể kéo một người từ địa ngục lên thiên đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui