Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Thời gian ba ngày, nhanh chóng qua đi.

Hôm nay Vương Nhất cũng không đến tòa nhà Quốc Tế mà sáng sớm đã ra ngoài.

Anh mặc một bộ tây trang màu trắng cao quý, dáng người cao ngất, thần thái sang trọng.

Lúc này, Lý Khinh Hồng cũng đi đến: “Cũng không phải anh kết hôn, ăn mặc trang trọng như vậy làm gì?”
Vương Nhất cười cười nói: “Đây là lần đầu tiên cùng em xuất hiện trong trường hợp long trọng, đương nhiên phải ăn mặc chỉn chu một chút.


Dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nếu như em thích, anh có thể làm cho em thêm một hôn lễ thật lớn, dù sao lần trước ở Thiên An Nhất Hào cũng cầu hôn thất bại.


Gương mặt Lý Khinh Hồng lập tức đỏ lên, trừng mắt với anh một cái: “Nào có như anh nói chứ? Cái gì gọi là lại làm hôn lễ? Vậy em không phải trở thành “phụ nữ tái hôn” sao?”
“Vậy anh cũng thích.


Ánh mắt Vương Nhất ôn hòa nhìn Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng không chống lại được ánh mắt nóng rực như thế, liên tục tránh né: “Em đi làm trước đây, tối nay sẽ tan ca sớm, sớm chạy đến thành phố Giang.


Vương Nhất vui vẻ gật đầu.

Mười phút sau, Lãnh Nhan nhanh chóng chạy đến Tử Viên, cùng Vương Nhất đi đến nhà họ Lý.

Nhà họ Lý lúc này, vô cùng náo nhiệt, đông như trẩy hội, cửa ra vào rất nhiều chiếc xe sang trọng nổi tiếng đỗ lại.

Trong nhà chính nhà họ Lý trải một thảm đỏ lớn, hai bên cửa chính cũng treo pháo.

Một khi châm lửa, sẽ phát ra tiếng bánh pháo đinh tai nhức óc.

Trong sân vội vội vàng vàng, đứng đầy người, tất cả mọi người đều tò mò nhìn vào trong, chờ cô dâu mới Lý Mộng Đình đi ra.

Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng đến trong đám người, lẳng lặng chờ đợi.

Quá trình chờ đợi, Vương Nhất đột nhiên quay đầu nhìn Lãnh Nhan: “Mọi chuyện đều đã sắp xếp rồi chứ?”
“Thiếu chủ, La Chí Viễn, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh đều đã đến thành phố Giang đợi.


Lãnh Nhan cung kính gật đầu, trong mắt có thêm ánh lạnh: “Hôm nay, nhà họ Văn phải diệt!”
Đôi mắt Vương Nhất, cũng theo đó mà trở nên sâu hơn, anh đã cho Văn Thái và nhà họ Văn cơ hội, chỉ tiếc, chính bọn họ lựa chọn bỏ qua nó.

“Cô dâu đến!”
Lúc này trong nhà họ Lý có một tiếng hét lớn truyền ra.

Lý Mộng Đình mặc một bộ đồ cưới màu đỏ chót, chậm rãi đi ra, mũ phượng đội đầu, tóc dài búi lên cao, gương mặt trang điểm tinh sảo.

Nhưng mà, trên mặt Lý Mộng Đình không nhìn thấy vẻ vui mừng khi kết hôn nào.

“Dựa theo quy định, mời anh em họ của cô dâu, ôm vào xe hoa.

” Bà mối hô to lên.

Các khách mời lập tức hai mặt nhì nhau, ai là anh em họ của cô dâu?
Lúc mọi người nghị luận thì Vương Nhất bước nhanh đến trước mặt Lý Mộng Đình.

Hai mắt vô thần của Lý Mộng Đình, lúc này mới có chút tiêu cự, có chút mừng rõ nhìn Vương Nhất.

Châu Mỹ Ngọc bên cạnh nhếch miệng, mặc dù trong lòng không vui, nhưng mà hôm nay là ngày đại hôn của Lý Mộng Đình, cũng không tiện nói gì.

“Đến đi.


Vương Nhất cười nhạt một tiếng, rồi sau đó bế Lý Mộng Đình theo tư thế công chúa.

Gương mặt Lý Mộng Đình lúc này mới có tươi cười, hai tay vòng qua cổ Vương Nhất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt như điêu khắc của Vương Nhất.

Có thể để Vương Nhất bế cô như vậy, Lý Mộng Đình cũng đã thỏa mãn dù chỉ là mấy bước ngắn ngủi.

Rất nhanh, Vương Nhất bế Lý Mộng Đình vào trong xe hoa, sau đó đưa mắt nhìn xe hoa đi xa.

Lúc này, Châu Mỹ Ngọc đã đi đến, gương mặt vô cùng cảnh giác nhìn anh: “Đồ sao chổi, tôi cảnh cáo cậu, hôm nay là ngày đại hỉ của Mộng Đình, nếu cậu dám phá hỏng hôn lễ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.


Hôm nay Châu Mỹ Ngọc đặc biệt ăn mặc tỉ mỉ, không chỉ mặc sườn xám màu đen, còn tô son rực rỡ, ngũ quan rất là tinh sảo.

Nhưng mà, lời nói ra, cùng với sắc mặt lộ ra, lại vô cùng cay nghiệt.

Vương Nhất lạnh lùng liếc bà ta một cái, căn bản không để ý đến.

“Cậu cậu cậu… dám phớt lờ tôi!”
Gương mặt Châu Mỹ Ngọc vô cùng tức giận, ngón tay chỉ vào Vương Nhất run rẩy.

Vẫn là Lý Thiên Dương lôi bà ta đi, bên tai mới yên tĩnh một chút.

Vương Nhất leo lên Rolls-Royce của Lãnh Nhan, rồi sau đó chạy lên cao tốc, không đến một tiếng sau, đã đến thành phố Giang.

Nhà họ Văn là hào môn hàng đầu vùng Giang Chiết, nơi cử hành hôn lễ, cũng vô cùng xa hoa, giống như cung điện, mỗi một viên gạch men sứ màu vàng, mỗi một đồ điêu khắc trang trí, không chút nào không lộ ra khi chất quý tộc.

Lúc này yến hội còn chưa bắt đầu, một bàn tròn lớn phủ khăn đỏ, sớm đã ngồi đầy người.

Hôn lễ này liên quan đến kết nối của hai thành phố Giang và Thiên An, có giúp đỡ rất lớn đối với kinh tế của cả hai thành phố, có ý nghĩa lớn lao, cho nên không chỉ những gia tộc lớn ở thành phố Giang được mời, còn có một vài gia tộc ở Thiên An, hơn nữa không ít những nhân sĩ thành công trong các giới.

“Thiếu chủ, thế lực thượng tầng thành phố Giang cao thấp không đều, lấy nhà họ Văn, nhà họ Hồ, nhà họ Lục, nhà họ Hạ làm đầu.

Lãnh Nhan lần lượt giới thiệu thế lực ở thành phố Giang.

Vương Nhất khẽ gật đầu, thành phố Giang là thành phố của tỉnh Giang Chiết, phát triển thì mạnh hơn Thiên An một chút, cho nên thế lực, nội tình của thành phố Giang cũng sâu hơn Thiên An một chút.

Đồng thời, thành phố Giang là khu vực kinh tế trong điểm, mục tiêu tiếp theo của tập đoàn Lệ Tinh, chính là tiến quân vào tỉnh.

Ngoại trừ một số thế lực ở thành phố Giang, Vương Nhất còn phát hiện một vài “người quen.


Nhà họ Lương, Lương Ý Hành, Lương Nhật Tân, nhà họ Thẩm, Thẩm Tử Kiện, còn có nhà họ Kim --- Kim Thành Phong.

Bọn họ cũng phát hiện Vương Nhất, lập tức, phản ứng mọi người không giống nhau.

Vẻ mặt Kim Thành Phong lo lắng, Thẩm Tử Kiện lại có vẻ nghiền ngẫm, về phần Lương Ý Hành, trực tiếp đứng dậy, gương mặt âm trầm đi về phía Vương Nhất.

“Vương Nhất, anh hại chết ông nội tôi, không lo trốn đi, còn dám xuấn hiện trong trường hợp thế này?”
Trầm giọng hét lên, làm tất cả mọi người chú ý, không chỉ thế lực ở Thiên An bị hấp dẫn, ngay cả những gia tộc hàng đầu thành phố Giang, cũng kinh ngạc nhìn qua.

Nhà họ Văn mặc dù đưa cho Vương Nhất một tấm thiệp mời, lại không sắp xếp anh ngồi cùng bàn với nhà họ Lý nhà họ Châu, mà lại một mình một bàn, địa vị thấp đến đáng thương.

Lúc này nghe thấy giọng của Lương Ý Hành, đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Chí Kiên cũng nhìn lại theo, khóe miệng cong lên cười lạnh nhìn có chút hả hê.

Bọn họ rất vui vẻ nhìn Vương Nhất bị nhà họ Lương nhắm vào.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, vẻ âm trầm của Vương Nhất vẫn bình tĩnh, đột nhiên suy ngẫm cười: “Là ai giết Lương Nam Lĩnh, trong lòng anh không tự biết sao?”
Lời này vừa dứt, trong lòng Lương Ý Hành lập tức cả kinh, quay đầu nhìn Lương Nhật Tân, lại phát hiện Lương Nhật Tân đang bận rộn tán tỉnh với người đẹp hai bên.

Vì vậy, ngờ vực vô căn cứ trong lòng cứ thế quét sạch, một con hát chỉ biết chơi bời gái gú sao có thể để lộ bí mật được?
Ngay lúc Lương Ý Hành quay đầu đi, ánh mắt Lương Nhật Tân lập tức sâu lại, lóe lên một ý lạnh.

“Anh đã không chết mà dám ra đây, vậy vừa hay, cắt đứt hai chân, vĩnh viễn quỳ gối trước linh đường ông nội chuộc tội!”
Lương Ý Hành hét lớn một tiếng, lập tức có vệ sĩ nhanh chóng vây quanh Vương Nhất, anh ta không tin, Vương Nhất dám động thủ trong hôn lễ của nhà họ Văn!
Vương Nhất liếc nhìn Lãnh Nhan, Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, lạnh mặt, đi đến bàn nhà họ Lương.

Đang muốn ra tay, đột nhiên vụt một tiếng, phía sau có tiếng phá gió vô cùng dồn dập, bay thẳng đến xương bả vai của Lãnh Nhan.

Sắc mặt Lãnh Nhan thay đổi, vội vàng nghiêng người tránh né.

Rầm rầm ---
Bàn long trụ sau lưng đột nhiên nhiều thêm mấy lỗ nhỏ đen kịt, nhìn kỹ, lại là hòn đá nhỏ tạo thành.

Sắc mặt Lãnh Nhan thay đổi lớn, chỉ có cường giả tuyệt thế, mới có thể có sức lực như thế.

Cô quay đầu lại, nhìn tất cả mọi người xung quanh, định tìm người ra tay.

“Thà phá mười ngôi miếu, cũng không phá một cuộc hôn nhân, cô gái này, động thủ trên hôn lễ của người ta, không tốt lắm đâu?”
Lúc này, sau lưng có một âm thanh du dương, chỉ thấy một thanh niên xinh đẹp bạch y bồng bềnh, tay cầm quạt xếp, chậm rãi bước ra.

Ánh mặt Lãnh Nhan độc ác: “Anh chính là tiểu nhân đã âm thầm đánh lén tôi?”
Chàng trai xinh đẹp mỉm cười: “Tôi rõ ràng là tránh khỏi họa chảy máu xảy ra, sao vào trong miệng cô, lại thành tiểu nhân đánh lén?”
Lãnh Nhan căn bản không nghe chàng trai xinh đẹp giải thích, trực tiếp vọt về phía anh ta.

Vương Nhất đột nhiên hét lớn một tiếng: “Chậm đã!”
Lãnh Nhan lập tức dừng bước, gương mặt vô cùng không cam tâm quay đầu lại.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương Nhất, cô ta chỉ có thể trở về sau lưng Vương Nhất.

Hào môn thành phố Giang, Thẩm Tử Kiện, Kim Thành Phong, Lương Nhật Tân cũng nhìn chằm chằm vào cục diện này, muốn biết Vương Nhất phản kích thế nào.

Chỉ thấy Vương Nhất chậm rãi đúng lên, nhìn chàng trai xinh đẹp này, ánh mắt hơi run rẩy: “Anh là ai?”
Chàng trai áo trắng xinh đẹp mỉm cười, cổ tay run lên, quạt xếp hơi lay động, tự báo họ tên
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ Dịch Phi nhà họ Nhan chính là tôi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui