Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Bốn chữ cuối cùng này của Vương Nhất, thẳng thắn tuyên bố án tử của nhà họ Bạch, Bạch Hiển trợn trừng đôi mắt, lui lại phía sau hai bước, quay đầu nhìn về phía Bạch Vũ: "Ba, chẳng lẽ nhà họ Bạch ta ngay cả một cơ hội cũng không có sao?"
Bạch Vũ không đáp lại, một mình quay lại vị trí cũ, im lặng hút thuốc.

"Ba!"
Trong mắt Bạch Hiển chứa đầy không cam lòng, nôn nóng mà hô lên.

"Mày ngậm miệng cho tao!"
Bạch Vũ đột nhiên mắng to, đồng tử Bạch Hiển co rụt lại, không thể tưởng tượng nhìn ba của mình.

Bởi vì anh ta phát hiện, một đầu tóc đen của ba, vậy mà dùng tốc độ mắt thường có thể thấy biến thành trắng, mái tóc bạc dần, nhanh chóng lan đến tóc mai của Bạch Vũ, cho đến khi bạc trắng cả đầu.

Nhà họ Bạch đã tan tác, thế mà khiến ông ta một đêm bạc đầu!
Vương Nhất và đám người Tôn Chính Vũ cũng kinh ngạc nhìn Bạch Vũ, đây là phẫn hận lỡn cỡ nào mới có thể khiến tóc đen biến thành bạc chứ?
"Mày nghĩ rằng tao không muốn thắng sao? Mày cho rằng tao không muốn nó chết sao? Nhưng sự thật lại như vậy, nhà họ Bạch ta ngay từ lúc bắt đầu đã thua rồi!"
Bạch Vũ hét ầm lên, tiếng nói vậy mà còn hơi run rẩy.

Ông ta hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ.

Ngoài mặt mà nói, là nhà họ Bạch hãm hại Vương Nhất, nhưng thực tế, lại là Vương Nhất hãm hại nhà họ Bạch, Vương Nhất nói đúng, có một số kẻ địch, không phải sắp xếp tỉ mỉ thì có thể đánh bại.

"Nhà họ Bạch, không có khả năng xoay chuyển! "
Cùng với những lời này của Bạch Vũ, tàn thuốc trong tay ông ta cũng đứt đoạn, tựa như vận số của nhà họ Bạch vậy, cắt thành hai đoạn.

"Đây! sao có thể!"
Bạch Hiển cũng ngã ngồi xuống đất, gương mặt trắng bệch.

Vương Nhất chỉ bình đạm chứng kiến tất cả, đợi cha con Bạch Vũ hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc này mới nhàn nhạt nói.

"Tịch thu tất cả tài sản và sản nghiệp của nhà họ Bạch, để nhà họ Tôn xử lý, còn cha con các người, tương lai có thể tồn tại hay không, xem vận may của các người đi.

"
"Dạ, Ngài Vương!"
Trong lòng Tôn Chính Vũ tràn đầy vui sướng, lấy tài sản nhà họ Bạch, đủ để nhà họ Tôn đi lên đỉnh cao.

Đồng thời, Vương Nhất cũng không có ý sẽ giết cha con Bạch Vũ, một là thân phận của bọn họ thấp bé, giết cũng lãng phí thời gian của Vương Nhất, hai là Lý Khinh Hồng vẫn luôn hy vọng Vương Nhất không giết người nữa.

Trong vô thức, Vương Nhất cũng từng chút từng chút một loại bỏ sát tâm, cho dù mục đích của đối phương là gì, anh cũng sẽ tha cho đối phương một mạng.

Nhưng đây cũng là chỗ cao tay của Vương Nhất, nhà họ Bạch đắc tội với không ít thế lực, cho dù Vương Nhất không ra tay, cũng sẽ có người ra tay.

"Chúng ta đi.

"
Vương Nhất xoay người rời đi, Tôn Chính Vũ, Đồng Yên Nhiên, Bao đại sư cùng với Tăng Quốc Vinh và Kim Thành Phong cũng rối rít theo sau.

Nhìn theo bóng dáng Vương Nhất rời đi, Bạch Vũ lẩm bẩm tự nói: "Xem ra, là mình sai rồi, có lẽ, ngay từ đầu đã không nên đối nghịch với anh ta.

"
!
Phương Huệ và Vương Thanh Hòa sốt ruột chờ dưới đại sảnh của khách sạn Huy Hoàng, do dự có nên báo cảnh sát không.

Một là lo cho an toàn của Vương Nhất, hai là suy nghĩ đến nhiều thế lực tập chung như vậy, là vì lý do gì?
Nếu là đến giúp Vương Nhất, vậy thì còn tốt, nhưng nếu là đứng về phía nhà họ Bạch!
Hậu quả là Phương Huệ và Vương Thanh Hòa không dám tiếp tục nghĩ nữa, nếu thật sự như các cô nghĩ, cho dù là thần tiên đại La đến cũng không cứu được Vương Nhất.

Đang miên man suy nghĩ, khách sạn bỗng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn nhịp nhàng.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần sắc Vương Nhất bình tĩnh đi xuống lầu, phía sau, đi theo khoảng trăm người, gia chủ nhà họ Tôn, trưởng nữ nhà họ Đồng, Bao đại sư, Tăng Quốc Vinh, tất cả đều như đàn em, cố ý lùi lại một chút, đi theo sau Vương Nhất.

"Ngài Vương, anh có không sao cả thì tốt rồi!"
Phương Huệ và Vương Thanh Hòa vui vẻ lập tức tiến lên đón.

Nhìn hai cô, Vương Nhất hiếm thấy cũng nở nụ cười, hai người các cô, chính là khi mạng sống của mình bị uy hiếp, đều không lo cho mình trước mà lại không rời không bỏ ở bên cạnh anh, Vương Nhất chắc chắn sẽ không bạc đãi các cô.

"Ngài Vương, bọn họ đều là ----"
Theo sau, Phương Huệ và Vương Thanh Hòa đều chú ý tới đám người Tôn Chính Vũ và Đồng Yên Nhiên phía sau Vương Nhất.

Vương Nhất không hề phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu, vì thế, Phương Huệ và Vương Thanh Hòa đều trợn tròn mắt.

Đây đều là những nhân vật lớn ngày thường có muốn gặp cũng không được, ở trước mặt Ngài Vương thế mà cung kính như vậy.

Lúc này, Tăng Quốc Vinh đi tới: "Ngài Vương, tất cả sản nghiệp của nhà họ Bạch, đều chuyển sang danh nghĩa của nhà họ Tôn, nhưng lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Tôn lại không nằm trong giới giải trí, chọn chủ tịch mới cho Giải trí Huy Hoàng cũng là một vấn đề đấy.

"
"Vậy à! "
Vương Nhất rơi vào trầm tư, nhà họ Tôn ở Giang Chiết cũng không có bất kỳ lực ảnh hưởng nào đến giới giải trí, để nhà họ Tôn khống chế, rõ ràng không phải là lựa chọn tốt.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Vương Thanh Hòa thanh thuần, Vương Nhất lập tức có lựa chọn.

"Cô Vương, có hứng thú tiếp nhận chức vị chủ tịch của Giải trí Huy Hoàng không?"
"Hả?"
Vương Thanh Hòa lập tức sửng sốt, rồi lại lắc đầu nguây nguẩy: "Cảm ơn Ngài Vương đã để mắt đến, nhưng tôi biết, tôi không có năng lực này.

"
"Hơn nữa, tôi chỉ thật sự chỉ muốn đóng phim ca hát thôi.

"
Vương Thanh Hòa từ chối, không chỉ không khiến Vương Nhất cảm thấy phản cảm, ngược lại đối với người này càng có thêm hảo cảm: "Tôi hiểu ý của cô, nhưng cô là người thích hợp nhất, tôi nghĩ Lạc Si mà biết, chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.

"
Vương Thanh Hòa lập tức cầm tay Vương Nhất: "Anh có quen với sư phụ của tôi sao?"
Vương Nhất gật đầu, Vương Thanh Hòa lập tức rơi vào trầm tư.

Tươi cười trên mặt Vương nhất dần mất đi: "Tuy rằng cô là học trò của Lạc Si, nhưng trong giới giải trí có rất nhiều người không biết, vì thế cũng khiến con đường của cô cực kỳ gập ghềnh, trước mặt mọi người cô là ánh hào quang, nhưng phía sau người, lại chỉ là công cụ kiếm tiền của công ty quản lý, hiện giờ đã dám để cô diễn cảnh hôn, sau này sẽ bắt cô đi bán thân, cô vẫn sẽ tình nguyện như vậy sao?"
"Tôi ----"
Vương Thanh Hòa cắn chặt môi, im lặng không nói.

"Cô không có kinh nghiệm không sao cả, tôi sẽ tìm người trợ giúp cô, sau khi cô tiếp quản Giải trí Huy Hoang, không cần công khai ra bên ngoài, tiếp tục làm việc mà cô thích là được.

"
Đồng Yên Nhiên rất có hứng thú tiến lại: "Tôi rất có hứng thú với lĩnh vực này, nếu không, tôi góp cổ phần hỗ trợ cô?"
"Cô Đồng! "
Trên mặt Vương Thanh Hòa tràn đầy cảm động, nhìn Vương Nhất, thần sắc vẫn áy náy: "Nhưng là, trong lòng tôi còn băn khoăn, nếu không phải tôi kính rượu với Ngài Vương ----"
Vương Nhất có hơi bất đắc dĩ, nha đầu này, đúng là hiền lành quá, vẫn còn rối rắm vì chuyện này.

Cô ta cảm thấy là mình hại Vương Nhất, nhưng trong mắt Vương Nhất, là cô ta đã giúp phát hiện việc nhà họ Bạch đang làm.

"Nhưng lúc tôi vờ bất tỉnh, cô cũng quên mình bảo vệ tôi, không phải sao?"
Vẻ mặt Vương Nhất trịnh trọng, nhìn Vương Thanh Hòa nói: "Dù chỉ nhận được một giọt nước nhỏ, nhưng cũng không quên báo đáp, đây là quy tắc làm người của tôi, cô đáng để tôi làm như vậy.

"
Phía sau, Tôn Chính Vũ, Đồng Yên Nhiên, cả Tăng Quốc Vinh đều dùng ánh mắt dịu dàng Vương Thanh Hòa, trong mắt đều là ý tứ cổ vũ.

Vương Nhất làm người, bọn họ đã hiểu rõ từ lâu.

"Ngài Vương ----"
Vành mắt Vương Thanh Hoa đỏ hoe, che miệng, không biết nên nói gì.

"
Phương Huệ nắm lấy tay Vương Thanh Hòa, cười nói: "Cô đồng ý đi, bởi vì chủ tịch có liên quan đến Bạch Vũ, Lý tổng còn ghét bỏ không muốn hợp tác với Giải trí Huy Hoàng, nếu là cô, vậy thì tập đoàn Lệ Tinh và Giải trí Huy Hoàng sẽ là quan hệ hợp tác lâu dài.

"
Nghe vậy, Vương Thanh Hòa cuối cùng không từ chối nữa: "Nếu Ngài Vương đã để mắt đến tôi như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể thử xem.

"
"Nhưng nếu tôi tiếp quản Giải trí Huy Hoàng, tôi nhất định phải làm một chuyện!"
Biểu tình của cô ta nghiêm túc cực kỳ.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cô ta: "Chuyện gì?"
"Đổi tên.

"
Vương Thanh Hòa gằn từng chữ nói: "Đổi thành 'Giải trí Nhất Hòa'!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui