“Aaaaa”
Trong phòng làm việc yên lặng như chết, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Hồ Minh Chính.
Anh ta nắm chặt tóc mình, đồng tử mở to, nhưng không còn tiêu cự, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Chuyện vui chuyện buồn từ thiên đường rơi xuống địa ngục, đại khái là như thế.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Hồ Minh Chính quỳ trên mặt đất sụp đổ kêu to, cuối cùng, lại đồng loạt chú ý tới Vương Nhất vẫn bình tĩnh như trước, không nhịn được rùng mình một cái.
Hàn Vượng đang đứng ở một bên, cũng nhìn Vương Nhất thật sâu, thật lâu không thể bình tĩnh.
Người trẻ tuổi này, quả thực quá mức khủng bố, không ngờ tâm tư kín đáo đến loại trình độ này, mặc dù là ông ta, lưng cũng có chút phát lạnh.
Điểm đáng sợ nhất của ván bài này chính là tất cả mọi người đều cho rằng Hồ Minh Chính sẽ chiến thắng, ngay cả chính anh ta, năm phút trước cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng mà, sự thật lại là từ khi ván bài bắt đầu thành lập, anh ta đã hoàn toàn không có cơ hội thắng, anh ta chỉ là một quân cờ mà Vương Nhất thiết kế qua, đồ làm cảnh mà thôi.
"Được rồi, anh đã thua, vậy thì! nong anh thực hiện kết quả ván cược đi.
"
Vương Nhất cười cười với Hồ Minh Chính, làm thủ thế mời.
Hồ Minh Chính cũng đứng lên, quay đầu nhìn về phía Hàn Vượng: "Ông Hàn, cái này có tính là cậu ta phạm quy hay không, trực tiếp đoạt từ trong tay tôi!"
Vương Nhất cười nhạt một tiếng: "Hồ Minh Chính, đã đến nước này rồi, anh còn chưa từ bỏ ý định?"
Hàn Vượng cũng lắc đầu: "Ván bài không có quy tắc phụ, mặc kệ hai bên lợi dụng thủ đoạn gì, chỉ lấy kết quả luận thắng thua!"
Lời này vừa nói ra, trực tiếp đoạn tuyệt cơ hội chuyển bại thành thắng của Hồ Minh Chính, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên tái nhợt.
Hồ Hoàng Việt cùng Tăng Quốc Vinh nhìn nhau, đều là nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rõ ràng hiện lên một chút cảm giác nạn lớn không chết, tất có hậu phúc.
Theo bọn họ xem ra, trận cá cược này quá mức kích thích, vừa rồi thời điểm tuyên bố kết quả, bọn họ thiếu chút nữa trái tim đều đột nhiên muốn ngừng đập.
Sắc mặt Hồ Minh Chính lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn: "Vương Nhất, cho dù cậu dựa vào chút thông minh nhỏ bé để thắng tôi, nhưng mà, cậu cảm thấy tôi thật sự sẽ giao vị trí chủ tịch tập đoàn Cự Phong cho cậu sao!"
Biểu tình trên mặt Vương Nhất thu lại từng chút một, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén: "Anh không giao?"
“Tôi ở tập đoàn Cự Phong nhiều năm, đã thâm căn cố đế, làm sao có thể nói nhường là nhường?”
Hồ Minh Chính sắc mặt âm trầm, sát khí nghiêm nghị: "Nhanh chóng mang theo người của cậu cút ra khỏi nơi này, nếu không, tôi cho các người không còn sống đi ra khỏi nơi này!"
“Cậu dám!”
“Tìm cái chết!”
Mặt Hồ Hoàng Việt trầm xuống, đi nhanh tới bên cạnh Vương Nhất.
Trong mắt Tăng Quốc Vinh cũng hiện lên một tia lệ khí.
Hàn Vượng diện không chút thay đổi nhìn một màn, đối với hành vi chó cùng rứt giậu của Hồ Minh Chính tuyệt không ngoài ý muốn, nhưng mà, ông ta cũng không nhịn được nhìn về phía Vương Nhất, muốn nhìn một chút người trẻ tuổi này rốt cuộc có biện pháp gì ứng đối.
Vương Nhất nhàn nhạt cười cười: "Tôi nghĩ, anh còn chưa hiểu rõ tình huống, anh nói thực hiện cá cược, không chỉ muốn anh cút ra khỏi tập đoàn Cự Phong, còn phải giữ lại một cánh tay tại đây.
"
Lời này, càng khơi dậy sát ý của Hồ Minh Chính, anh ta điềm nhiên nói: "Không biết rõ tình huống là cậu, nơi này là địa bàn của tôi, cậu còn có thể ở địa bàn của tôi đánh tôi hay sao?"
Bốp bốp!
Nói xong, anh ta lập tức vỗ tay hai cái, trong nháy mắt, rất nhiều vệ sĩ thân hình cao lớn cường tráng xông vào, vây quanh toàn bộ đám người Vương Nhất.
Súng ống trong tay, thẳng tắp chỉ vào đầu Vương Nhất.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, tràn ngập khói thuốc súng nồng đậm.
“Hồ Minh Chính, anh ta là quý nhân của tôi, cậu dám ra tay với anh ta!”
Hồ Hoàng Việt lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt giận dữ nhìn Hồ Minh Chính.
“Quý nhân? Hồ Hoàng Việt, ông từ khi nào phẩm vị trở nên thấp như vậy?"
Hồ Minh Chính trong mắt mang theo ánh trào phúng, khinh thường nói: "Một tên ở rể phế vật chỉ biết đùa giỡn chút thông minh, cũng được ông xem như quý nhân?"
Bất quá, khi anh ta nhìn thấy thần sắc khẩn trương trên mặt Hồ Hoàng Việt, chợt lại cười quỷ dị: "Bỏ đi, Hồ Hoàng Việt, ông đã quan tâm phế vật kia như vậy, không bằng, để ông chịu đựng đau đớn thay cậu ta?"
Lạch cạnh
Vừa dứt lời, khẩu súng trong tay đám vệ sĩ lại chĩa về phía đầu Hồ Hoàng Việt.
Hồ Hoàng Việt lập tức thân thể run lên, nhưng mà, nghĩ đến đứa con gái mình còn chưa gặp mặt, ông ta lại trở nên bình tĩnh trở lại.
Quay đầu lại nhìn Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ: "Ngài Vương, anh mau rời khỏi đây, thay tôi chăm sóc tốt con gái tôi.
"
Nói xong, dứt khoát đi về phía đám vệ sĩ.
Hồ Minh Chính vẻ mặt giật mình nhìn Hồ Hoàng Việt, từ trên mặt của anh ta, Hồ Minh Chính rõ ràng thấy được một loại khẳng định tuyệt nhiên chịu chết.
“Xin lỗi, tôi từ chối.
”
Tuyệt nhiên, Vương Nhất thẳng thừng từ chối.
Hồ Hoàng Việt ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Vương Nhất.
“Những chuyện này, không phải là nhiệm vụ mà người làm ba như ông nên làm sao, sao lại để tôi làm chứ?”
Trên mặt Vương Nhất treo nụ cười lạnh nhạt: "Hơn nữa, có tôi ở đây, ông còn có thể chết sao?"
“Ngài Vương…”
Hồ Hoàng Việt sóng mũi có chút cay, dừng lại bước chân đang bước tiếp về phía trước.
Hồ Minh Chính sửng sốt, sau đó khinh thường cười to: "Cậu chỉ là một tên ở rể không nhà không tiền, lấy đâu ra năng lực bảo vệ Hồ Hoàng Việt?"
Vương Nhất trêu tức cười một tiếng: "Tôi không có năng lực này, nhưng ông ta có.
"
Nói xong, anh vương tay chỉ về phía Hàn Vượng đứng kế bên.
“Tôi?”
Hàn Vượng lập tức biến sắc.
“Không sai”
Vương Nhất lạnh lùng cười một tiếng: "Ông đã là người công chứng ván cược lần này, thì có tư cách để người thất bại thực hiện nghĩa vụ, ông không ra tay ngăn lại, ai tới ra tay?"
“Khách khanh của Thương Hội Hồng Ưng, cũng không phải làm như vậy.
”
Nói xong lời cuối cùng, đã biến thành sự uy hiếp vô cùng lớn.
Hồ Minh Chính lập tức biến sắc: "Ông Hàn, đừng nghe anh ta!"
Nhưng mà, Hàn Vượng lại lâm vào trầm mặc thật lâu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Nhất.
Ông ta là khách khanh của Hồng Ưng Thương Hội, nhưng người trẻ tuổi này lại tuyệt không quan tâm, khí thế trên người càng thêm mạnh mẽ.
Hàn Vượng không xác định, đây là phô trương khí thế, hay là thật sự không sợ hãi?
“Ông Hàn!”
Hồ Minh Chính lại cắn răng hô to một tiếng.
“Im miệng cho tôi!”
Hàn Vượng lại đột nhiên hô to một tiếng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Hồ Minh Chính: "Bảo người của cậu lui ra!"
“Ông Hàn?!”
Hồ Minh Chính mắt đầy vẻ khó tin, cắn răng nói: "Ông nhẫn tâm nhìn tôi bị trục xuất sao?"
Hàn Vượng cũng là mặt đầy lửa giận: "Tôi trước đó đã nhắc nhở cậu, không nên xem thường người khác, kết quả thì sao? Nếu đã thua, thì phải chịu thua!"
Thấy Hồ Minh Chính sắc mặt âm trầm không nói lời nào, Hàn Vượng lại hét lớn một tiếng: "Còn không mau làm theo lời tôi nói, nếu không, đừng ép tôi động thủ với nhà họ Hồ!"
Thà rằng tin là có, không thể tin là không, an nguy của nhà họ Hồ và vị trí khách khanh của mình, Hàn Vượng không hề nghi ngờ lựa chọn cái sau.
Sắc mặt Hồ Minh Chính vô cùng tái nhợt, nếu như bởi vì chuyện này liên lụy đến toàn bộ nhà họ Hồ, như vậy ông nội của anh ta không thể không đánh chết anh ta!
Hai bên cân nhắc, Hồ Minh Chính chỉ có thể thỏa hiệp, cắn răng nói: "Đều lui ra!"
Vễ sĩ nhà họ Hồ do dự một chút, vẫn là như thủy triều thối lui.
Bỏ xuống tất cả chức vụ, Hồ Minh Chính sắc mặt xanh mét vô cùng: "Hiện tại có thể đi chưa?"
Nói xong, muốn một bước lớn rời khỏi văn phòng.
Giọng nói của Vương Nhất, lại vang lên.
“Tôi cho anh đi rồi sao? Còn một cánh tay nữa đâu?”
Sắc mặt Hồ Minh Chính lập tức đại biến: "Vương Nhất, cậu đừng được voi đòi tiên!"
Hàn Vượng cũng nói: "Tiểu tử, phải khoan dung độ lượng, nể mặt ta, coi như xong đi.
"
Vốn tưởng rằng thân phận khách khanh Hồng Ưng Thương Hội của ông ta, Vương Nhất nhất định có điều kiêng kị, nào biết Vương Nhất lại liếc xéo ông ta một cái: "Lão già kia, có phần cho ông nói chuyện sao?"
“Cậu!”
Hàn Vượng lập tức trợn mắt nhìn Vương Nhất, tức giận đến mức rung người.
Vương Nhất không để ý tới, mà quay đầu nhìn về phía Hồ Hoàng Việt: "Thời khắc báo thù đã đến, một cánh tay của anh ta, thuộc về ông.
".