Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Trăng lạnh như nước, chiếu lên khuôn mặt của Kim Thúy Như, càng làm tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ, đồng thời cũng có chút cảm giác cô đơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc nãy cô ta vừa gội đầu vừa ngắm trăng…trung thu vẫn chưa đến, rốt cuộc phải buồn chán đến mức nào mới ngắm trăng một mình.
Khuôn mặt Vương Nhất có chút không tự nhiên, vội vàng thu ánh mắt lại: “Xin lỗi!”
Kim Thúy Như sững sờ, sau đó không để ý, khẽ cười một tiếng: “Không cần xin lỗi, thời gian tôi hẹn anh là 8h, anh chỉ đến đúng giờ mà thôi.”
“Đợi tôi một lúc.”
Nói xong, Kim Thúy Như đứng dậy trở về phòng, rất nhanh đã quay trở lại.
Mái tóc vốn đang ướt nhẹp đã được sấy khô, được búi cao bằng một chiếc cặp tóc, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, đi đến trước mặt Vương Nhất: “Vào đi.”
Nhìn thấy Kim Thúy Như như thế này, cơn tức giận trong lòng Vương Nhất cũng giảm đi rất nhiều, khẽ gật đầu: “Được!”
Ai có thể ngờ được, phòng của Kim Thúy Như lại là một căn nhà gỗ đơn giản như vậy.
Diện tích có chút nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ đồ đạc.
Ngoài những thứ mà trong phòng một cô gái nhất định phải có ra, còn có một bộ dụng cụ dùng để pha trà, Kim Thúy Như thích trà đạo, đây là chuyện mà người trong giới thượng lưu ở Thiên An đều biết.
“Thiết Quan Âm hay là Long Tỉnh?”
Kim Thúy Như không quay đầu lại, hỏi.

“Không cần.”
Vương Nhất từ chối, anh đến nhà họ Kim chỉ để hỏi rõ mọi chuyện, nói xong, anh sẽ rời đi.
Kim Thúy Như nheo mắt lại, khẽ cười một tiếng: “Vậy uống Long Tỉnh đi.”
“...”
Đối với chuyện này, Vương Nhất chỉ có thể cười khổ.
Kim Thúy Như làm việc gì, chỉ quan tâm bản thân muốn làm gì, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, cho dù người đó là Vương Nhất.
Rất nhanh, một cốc trà Long Tỉnh nghi ngút khói đã được bưng đến trước mặt Vương Nhất.
“Cảm ơn.”
Vương Nhất nói cảm ơn, nhưng lại không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bây giờ có thể nói chưa? Câu nói lúc buổi sáng có ý gì?”
Kim Thúy Như không trả lời câu hỏi này, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười, đánh giá anh: “Chúng ta chưa từng bình tĩnh, hòa nhã ngồi uống trà với nhau đúng không?”
Vương Nhất không hiểu tại sao cô ta lại nói những lời như thế này, trầm mặc một lúc, sau đó vẫn gật đầu.
Năm năm trước, lúc ở rể nhà họ Kim, anh và Kim Thúy Như có ở với nhau một khoảng thời gian ngắn, chỉ là, lúc đó Vương Nhất vẫn chưa đến mức như thế này, ở trong mắt anh, Kim Thúy Như chính là một người phụ nữ rắn rết, tâm cơ, kín đáo.
Mỗi một câu mà cô ta nói đều phải suy nghĩ cẩn thận, sợ có ẩn chứa ý nghĩa khác hay không, mỗi một hành động mà cô ta làm, đều phải cẩn thận dè dặt, bởi vì phải lo lắng có phải cô ta đang bày trò gì hay không...cho dù ngủ, dưới gối lúc nào cũng giấu một con dao.

Ở trong quá khứ, hai người vẫn luôn đan xen thù hận, sao có thể ngồi uống trà nói chuyện như thế này chứ?
Kim Thúy Như cũng gật đầu: “Đã không có thì càng phải trân trọng.”
Ánh mắt Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm nheo lại: “Tôi có chút không hiểu, những lời cô nói rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả.”
Kim Thúy Như vẫn mỉm cười: “Người phụ nữ như thế này, mới thú vị không phải sao?”
Vương Nhất không trả lời, chỉ cười trừ.
“Đối với tôi mà nói, một người đàn ông như anh cũng rất thú vị.”
Kim Thúy Như lại đột nhiên lên tiếng, nhìn Vương Nhất nói.
Tóc dài ngang vai, khuôn mặt như trăng sáng.
Trên người còn có mùi hương nhàn nhạt, giống như mùi hương của trà, lại giống như mùi hương của cơ thể.
Vương Nhất vẫn không bị dao động, vẫn nhìn Kim Thúy Như với ánh mắt lạnh lùng.
“Trước khi trả lời câu hỏi của anh, anh trả lời tôi một vấn đề trước…”
Cô ta nheo mắt lại, lúc này cô ta đã thể hiện ra sự sắc bén.
“Anh cảm thấy tôi có từng thích anh không?”
Lời nói này của Kim Thúy Như khiến Vương Nhất hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không!”
“Vậy sao…”
Ánh mắt của Kim Thúy Như lập tức thay đổi, tất cả khí thế lập tức biến mất.
Cô ta nói tiếp: “Thích có rất nhiều kiểu, tình cảm sâu đậm là thích, lặng lẽ chúc phúc là thích, mèo với chuột….cũng là thích.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Vương Nhất không kiên nhẫn ngắt lời Kim Thúy Như, giọng nói trầm thấp.
Sát khí đột ngột phóng ra khiến Kim Thúy Như run rẩy.

Hai tay cô ta nắm chặt lấy cốc trà, dùng lực rất lớn, trên cổ tay đã trắng bệch.
Nhưng một lúc sau, cả người cô ta đều được thả lỏng, vẻ mặt thản nhiên, chỉ nói một câu rất khó hiểu.
“Cá và tay gấu không thể có cả, thiên sức và ác quỷ, chỉ là một suy nghĩ.”
“Ai là cá, ai là thiên sứ?”
Vương Nhất đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên anh nghe ra được ý mà Kim Thúy Như muốn nói, chỉ là, anh sẽ không dễ dàng phụ họa theo lời nói của Kim Thúy Như.
Tình cảm đối với cô ta chỉ là một thủ đoạn để cô ta đạt được mục đích mà thôi.
Hôn nhân cũng vậy.
Kim Thúy Như chìm vào trong sự trầm tư, quay đầu liếc nhìn chiếc tủ ở đầu giường của cô ta.
Ở đó có một khung ảnh, nhưng, đã bị người khác cố tình úp xuống.
Nhìn rất lâu, cô ta mới quay mặt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Nhất: “Nếu như có một ngày, tôi sẽ ra tay với Lý Khinh Hồng của anh, anh sẽ làm như thế nào?”
“Tôi sẽ giết chết cô.”
Vương Nhất cũng bình tĩnh nhìn cô ta, giọng điệu bình thường.
“Cho dù anh không có năng lực ngăn cản?” Kim Thúy Như lại hỏi.
“Cũng như vậy.”
Vương Nhất đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Kim Thúy Như: “Hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ, đừng tự chịu diệt vong.”
Nói xong, sải bước rời đi.
Trà ở trong cốc, Vương Nhất chưa uống một ngụm, đã lạnh rồi.
Kim Thúy Như vẫn ngồi bên cạnh bàn trà, hai mắt vô hồn, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau, cô ta đứng dậy, đi đến chiếc tủ đầu giường, dựng khung ảnh đã úp xuống kia lên, vành mắt đỏ hoe, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong khung ảnh.
Đó là một bức ảnh kết hôn.
Người đàn ông trong ảnh cười một cách gượng gạo, người phụ nữ lại cười từ tận đáy lòng.
Nhìn một lúc, khóe miệng Kim Thúy Như cong lên, giống như chuồn chuồn đạp nước, khẽ cười.
“Chí ít, em cũng đã từng có được anh.”
Khẽ giọng lẩm bẩm một câu, Kim Thúy Như khẽ úp khung ảnh xuống.
Nhìn mặt trăng trên bầu trời, đôi mắt của cô ta dần trở nên ác liệt, trong đó còn mang theo một chút chắc chắn.
Cá và tay gấu không thể cùng có, thiên sứ và ma quỷ chỉ là một ý nghĩ.
Chỉ cần một câu nói của anh, em sẽ dừng lại tất cả, chạy về nơi có ánh sáng.
Nhưng tiếc là, người muốn em rơi vào trong bóng tối là anh.
“Vương Nhất, anh sẽ hối hận vì lúc đầu không giết chết em!”
Giọng nói của Kim Thúy Như lạnh đến tận xương cốt.
….
Vương Nhất về đến nhà đã rất muộn rồi.
Anh tắm nước lạnh, sau đó rón rén đi vào phòng, nhưng lại phát hiện ra, Lý Khinh Hồng vẫn chưa ngủ.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Vương Nhất có chút kinh ngạc, khẽ hỏi.
Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, sau khi xác định trên người không có mùi hương của phụ nữ, mới lật người lại, đi ngủ.
Vương Nhất cười khổ một tiếng, cũng không nói gì, cẩn thận dè dặt nằm xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.

Hai người nằm quay lưng vào nhau ngủ.
Lý Khinh Hồng vẫn chưa ngủ, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Vương Nhất chủ động nói thật, trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa tức giận.
Thực ra, cô biết rõ nguyên nhân Vương Nhất đi tìm Kim Thúy Như, chỉ là, mối quan hệ của Kim Thúy Như và Vương Nhất quá đặc biệt, cho dù tin tưởng Vương Nhất sẽ không phạm sai lầm, nhưng cô vẫn nghĩ nhiều.
Cứ nghĩ sau khi trở về Vương Nhất sẽ chủ động nhận sai, không ngờ lại trực tiếp đi ngủ.

Lý Khinh Hồng nghiêng người qua, thấy Vương Nhất vẫn không có phản ứng gì, lập tức vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Ai thèm quan tâm!”
Càng nghĩ càng tức, Lý Khinh Hồng đột nhiên nghiến răng mắng một câu, tình thế đối phó đến cùng.
Cho dù biết mình nghĩ nhiều, cô cũng không xin lỗi.
Nhưng, lúc cảm xúc của Lý Khinh Hồng có chút sụp đổ, Vương Nhất lại lật người, khẽ ôm lấy cô.
“Xin lỗi.”
Bên tai rất nhanh đã truyền đến giọng nói tràn đầy sự áy náy của Vương Nhất.
Cả người Lý Khinh Hồng lập tức cứng đờ, nước mắt lập tức rơi xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui