Cả vương tộc Yên Đô đều không chút tiếng động nhưng tim mọi người đều treo ngược lên cao.
Sát khí tại hiện trường đều xuất phát từ một người.
Vương Nhất.
Anh bất động như một bức tượng điêu khắc, luôn giữ nguyên động tác nhưng ai cũng cảm nhận được một luồng sát khí khổng lồ từ anh.
“Khinh Hồng, đập đầu vào tường rồi?”
Anh khó tin lẩm bẩm.
“Vâng!”
Lý Tuyết Nhi gật đầu, hai mắt cô đã sớm phiếm đỏ vì khóc.
Lạc Thanh Thuỷ bất lực thở dài.
Tình hình hiện tại quả thật rất tệ.
Vương Nhất bỗng quay đầu, lạnh lùng nhìn đám người Lý Tinh Sở, Lý Phan.
Trong phút chốc, bọn họ cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.
Ánh mắt tràn đầy sát khí đó hoàn toàn không xem bọn họ là người.
“Tốt nhất là mấy người nên cầu nguyện Khinh Hồng không xảy ra chuyện gì, nếu không, tôi sẽ khiến cả Lý thị phải bồi táng theo!”
Sau khi lạnh lùng vứt ra một câu, Vương Nhất lập tức xông thẳng lên lầu.
Lý Tinh Sở không hề nói Lý Khinh Hồng đang ở phòng nào nhưng giác quan thứ sáu của Vương Nhất mạnh hơn người bình thường nên đã sớm biết Lý Khinh Hồng ở đâu, anh vội đẩy cửa vào.
Trên chiếc giường đơn trắng như tuyết, Lý Khinh Hồng đang yên tĩnh nằm đó, hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt rất thanh thản.
Nếu không có vết máu trên trán thì Vương Nhất đã nghĩ rằng cô chỉ đang ngủ.
“Khinh Hồng!”
Vương Nhất vội vàng đến bên Lý Khinh Hồng rồi vươn tay đặt dưới cánh mũi của cô.
Điều khiến Vương Nhất thở phào nhẹ nhõm là Lý Khinh Hồng vẫn còn thở.
Vết thương trên trán chỉ là vết thương ngoài da.
“Anh rể, chị sao rồi?”
Lúc này, Lý Tuyết Nhi cũng xông vào.
Lãnh Nhan không đi theo mà bế Vương Tử Lam đứng đợi bên ngoài để dời lực chú ý của bé.
Nếu biết Lý Khinh Hồng bị thương thì bé nhất định sẽ khóc.
“Cô ấy không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi!”
Vương Nhất ôm lấy Lý Khinh Hồng rồi đáp.
Sau khi biết Lý Khinh Hồng không sao, Lý Tuyết Nhi và bọn Lý Tinh Sở đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lý Khinh Hồng không sao, nếu thật sự có chuyện gì thì bọn họ tiêu rồi.
Sau đó, bọn họ liền muốn vào phòng xem tình hình nhưng giọng nói tràn đầy sát khí của Vương Nhất lại vang lên.
“Ai dám bước vào phòng này một bước, giết!”
Nghe thế, bọn Lý Tinh Sở lập tức nổi giận.
“Nơi đây là vương tộc Yên Đô, sao bọn tôi lại không được vào?”
“Cậu mới là người nên cút!”
Bọn họ giận dữ hét lên rồi chuẩn bị xông vào.
“Mấy người thử đi?”
Sau đó, lại thêm một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lạc Thanh Thuỷ từ từ bước tới chắn ngang trước mặt bọn họ.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng quét qua từng người: “Một đám hung thủ giết người như mấy người không có tư cách vào thăm Khinh Hồng!”
Vẻ mặt Lý Phan cứng đồ, nhưng vẫn tức giận chất vấn: “Bọn tôi là trưởng bối của Khinh Hồng, tại sao lại không có tư cách vào thăm?”
Lạc Thanh Thuỷ cười giễu: “Bây giờ mới biết mình là trưởng bối của Khinh Hồng sao, vậy người tuỳ tiện sắp đặt cuộc đời con bé, còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để chia rẽ con bé và Vương Nhất là ai?”
Lời của bà khiến Lý Tinh Sở Lý Phan đều thấy mất tự nhiên, họ không thể không quay mặt đi.
Ánh mắt của Lạc Thanh Thuỷ càng thêm sắc bén: “Mấy người nghe rõ đây, Khinh Hồng không chỉ là họ hàng của mấy người mà còn là cháu gái của tôi, mấy người muốn động tới con bé thì phải hỏi tôi trước đã!”
Trong phút chốc, sắc mặt của Lý Tinh Sở, Lý Phan đều xấu tới cực điểm.
bọn họ tức giận nhìn Lạc Thanh Thuỷ nhưng lại không nói lời nào.
Lời của bà ta đã trực tiếp đẩy nhà họ Lý vào ngõ cụt.
Lạc Thanh Thuỷ không đáng sợ, đáng sợ là gia tộc sau lưng bà ta và người phụ nữ đã rời Yến Kinh vào hơn 20 năm trước.
Một khi bà ta quay về, cả Yến Kinh nhất định sẽ chao đảo.
“Mang băng gạc qua đây!”
Bỗng nhiên, Vương Nhất lên tiếng.
Lý Tuyết Nhi lập tức mang băng gạc và kéo tới.
Vương Nhất trực tiếp xé một miếng băng lớn rồi cắn trong miệng, sau đó anh cẩn thận quấn quanh trán Lý Khinh Hồng.
Trán cô lập tức được quấn một lớp băng dày nhưng chỗ vết thương vẫn còn rướm máu.
“Khinh Hồng…..”
Vương Nhất nhìn lên gương mặt tuyệt mỹ còn đang hôn mê kia, hai mắt anh đỏ lên.
Đôi tay anh nắm chặt lấy tay của Lý Khinh Hồng rồi áp lên má mình.
Dù biết Lý Khinh Hồng bị thương không nghiêm trọng nhưng Vương Nhất vẫn không dám xem nhẹ, dù sao cũng là bị đập vào đầu.
Não là bộ phận tinh vi nhất trên cơ thể con người, có chúa mới biết cú đập này có gây tổn thương gì không.
Trước khi Lý Khinh Hồng tỉnh lại, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Mọi người đi xuống hết đi.”
Thấy cảnh này, Lạc Thanh Thuỷ cũng rất đau lòng, bà ngẩng đầu nhìn bọn người Lý Phan.
Lý Tinh Sở còn muốn nói gì đó nhưng Lý Phan lại liếc mắt nhìn anh ta, ra hiệu cho anh ta im lặng.
Sau đó ông ta dẫn mọi người xuống lầu một.
Bây giờ, bọn họ cũng đang cầu cho Lý Khinh Hồng sớm tỉnh lại.
Gia chủ còn chưa về nhà, nếu gia chủ biết con gái mình bị thương hôn mê, bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cả căn phòng chỉ còn lại 3 người, Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ.
Trừ Vương Nhất đang nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng ra, hai người Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ cũng đỏ cả mắt, trên mặt đều hiện rõ vẻ lo lắng.
Từng phút từng phút trôi qua, không biết đã bao lâu nhưng Vương Nhất vẫn bất động ngồi trên giường và nắm chặt tay Lý Khinh Hồng.
Lý Tuyết Nhi đưa cho anh một cốc nước: “Anh rể, anh uống chút nước đi.”
Vương Nhất lắc đầu, anh miễn cưỡng cười: “Không cần đâu.”
Thấy thế, Lý Tuyết Nhi cắn nhẹ môi để kìm nước mắt lại.
“Vương Nhất, nhìn kìa!”
Bỗng nhiên, Lạc Thanh Thuỷ ngồi cạnh bỗng đứng bật dậy rồi mừng rỡ hô lên: “Cháu gái cử động rồi!”
Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi đều kinh ngạc, ánh mắt lập tức tập trung lên người Lý Khinh Hồng.
Ngón tay vốn đang bất động của Lý Khinh Hồng đột nhiên khẽ nhúc nhích.
Tuy chỉ là trong chốc lát nhưng trên mặt Vương Nhất vẫn hiện lên chút vui mừng.
“Tốt quá, chị sắp tỉnh rồi!”
Lý Tuyết Nhi mừng tới mức bật khóc.
Đám người ở lầu một nghe thấy tiếng động cũng kéo lên lầu hai nhưng vẫn không dám vào phòng.
Một lúc sau, tần suất ngón tay Lý Khinh Hồng cử động nhanh hơn, hai mắt cô hơi mở ra.
Khi thấy khuôn mặt của Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ, Lý Khinh Hồng lại không hề cảm thấy vui mừng, chỉ có ý cười nhàn nhạt.
“Em…..chết rồi sao?”
“Chị, chị chưa chết, chị vẫn còn sống!”
Lý Tuyết Nhi vội vàng nói.
“Khinh Hồng…..”
Vương Nhất cũng dịu dàng gọi tên cô, sau đó bế Vương Tử Lam lên: “Đây không phải là thiên đường, Tử Lam ở đây!”
“Mẹ ơi!”
Thấy mẹ, Vương Tử Lam lập tức vui vẻ mỉm cười rồi nhào vào vòng tay của Lý Khinh Hồng.
Sau khi cảm nhận được cái ôm của con gái, Lý Khinh Hồng mới kịp phản ứng, đồng tử của cô co lại.
“Vương Nhất, anh và Tử Lam đều không sao…..”
Ngay sau đó, Lý Khinh Hồng liền ngồi dậy rồi ôm chặt lấy Vương Nhất, nước mắt cô không ngừng lăn dài.
“Em cứ tưởng anh và con gặp chuyện rồi.”
Vương Nhất cũng ôm lấy cô, anh vuốt nhẹ lên tóc cô, cuối cùng nở nụ cười.
“Đừng sợ, anh và Tử Lam tới tìm em rồi đây.”
Thấy cảnh gia đình ba người ôm chầm lấy nhau, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ liếc mắt nhìn đối phương, trái tim đang lơ lửng trên cao cuối cùng cũng hạ xuống.
Ngoài cửa, bọn Lý Tinh Sở, Lý Phan sầm mặt nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt.
Bọn họ cảm thấy rất áp lực.
Dù Lý Khinh Hồng thà chết để giữ mình, hay Vương Nhất vượt nghìn dặm đi tìm vợ rồi không ngần ngại lật đổ vương tộc Yên Đô, tất cả đều khiến bọn họ nhận ra rằng---
Chỉ có cái chết mới có thể chia tách hai người đó..