“Vương Nhất---”
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất, mũi chợt cay xè, nước mắt suýt nữa rơi ra.
Cô ta đã không nhớ nữa, đây là lần thứ mấy Vương Nhất đứng che gió chắn mưa cho cô ta.
Trước kia lúc nhỏ, cô ta bị bọn trẻ bắt nạt, luôn là Vương Nhất giúp cô vớt lại thể diện, lần nào về nhà mặt mày cũng bầm tím, cô ta hỏi anh không sao chứ, anh luôn cười ngốc nghếch lắc đầu nói không sao.
Mà một người giống anh trai như vậy, có khả năng trở thành bạn đời trong tương lai của cô ta nhất, lại bị cô ta đẩy ra.
Đợi khi phản ứng lại thì đã muộn rồi, anh sớm đã lấy người khác làm vợ.
Đối với con người của Vương Nhất, Lý Mộng Đình luôn có tình cảm biệt đặc --- luôn có thể tác động tới nơi mềm mại nhất trong sâu thẳm trái tim của cô ta.
“Chắc kiếp này sẽ không kết hôn nữa.
”
Nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt nắm bàn tay của cô ta, trong lòng Lý Mộng Đình chán trường mà nghĩ.
Vương Nhất lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi không cho phép, cô không thể tổn thương bản thân như vậy.
”
Lý Mộng Đình cắn chặt răng, vẫn để tay của mình xuống.
Bạch Ngọc lập tức không vui rồi, lập tức đứng dậy, tức giận chỉ Vương Nhất: “Anh là ai, nơi này là bộ phận thương mại, anh là quản lý của nơi này hay tôi là quản lý!”
Vương Nhất buông tay Lý Mộng Đình ra, lạnh lùng nhìn sang Bạch Ngọc: “Thứ nhất, bất luận là cái gì, cô cũng không nên cố tình nhằm vào một cô gái vừa nhận chức, huống chi cô ấy vốn đã làm rất tốt.
”
“Thứ hai càng không nên đánh người!”
Vừa dứt lời, anh từ từ đi về phía Bạch Ngọc, đôi mắt lạnh lùng nhìn khiến cô ta sợ hãi trong lòng.
Nhưng lại nghĩ lại, cô ta là quản lý của bộ phận thương mại, lại có phó tổng giám đốc chống lưng, từng sợ ai chứ?
Vì vậy, lại chỉ vào Vương Nhất mà mắng: “Anh rốt cuộc là người của bộ phận nào, gọi lãnh đạo của các anh đến đây!”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tôi chính là lãnh đạo.
”
“Ha!”
Lời này vừa dứt, Bạch Ngọc trực tiếp cười: “Anh dám giả mạo lãnh đạo? Lãnh đạo cấp cao không dám nói, lãnh đạo tầng trung tôi đều biết, chưa từng thấy anh!”
Lý Mộng Đình đứng ở một bên, rất muốn nhắc nhở Bạch Ngọc vợ của anh là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, nhưng nghĩ tới hành vi chị ta đối xử với cô ta trước đó, vẫn nhịn không nói.
Vương Nhất mỉm cười, khuỵu người xuống, nhặt từng trang văn kiện Vương Nhất làm giúp Lý Mộng Đình lên: “Chúng tôi việc nào nói việc nấy, cô nói, những cái này đều là rác?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Chuyển rời chủ đề của Vương Nhất đã khiến Bạch Ngọc ý thức được anh ta đang giả mạo lãnh đạo, lúc này, vẻ mặt càng thêm trào phúng, lạnh nhạt nói: “Chữ nào cũng sáo rỗng, chỉ cần là người, làm cũng tốt hơn cái này, anh nói đi, đây không phải rác thì là gì?”
“Thật là vật tụ theo loài, người tụ theo bầy, người phụ nữ như nào thì xứng với người đàn ông thế đó.
”
“Lãnh đạo của anh là ai, tôi đi tìm người đó, với năng lực của anh, hoàn toàn không xứng làm việc ở tập đoàn Lệ Tinh!”
Cô ta mặt mày kiêu ngạo, thể hiện hoàn toàn cảm giác ưu việt khi làm lãnh đạo tầng trung.
Lý Mộng Đình kéo góc áo của Vương Nhất, ý bảo không cần ra mặt giúp cô ta nữa, cô ta biết Bạch Ngọc là đang nhằm vào cô ta, bất luận cô ta làm tốt thế nào đều sẽ bị Bạch Ngọc coi như không đáng một xu.
Vương Nhất lại mỉm cười, lại nhìn sang Bạch Ngọc: “Nhưng theo tôi thấy, vừa hay ngược lại, mấy văn kiện này Lý Mộng Đình đã hoàn thành rất tốt, trừ một vài chi tiết nhỏ, gần như không có chỗ nào cần sửa, sao ở chỗ cô lại bị cô coi như không đáng một xu!”
“Cái này! ”
Sắc mặt của Bạch Ngọc mất tự nhiên trong nháy mắt, rất nhanh vẫn tùy ý nói: “Năng lực của các người như nhau, cảm thấy cô ta tốt cũng không gì để nói.
”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn, lại không ẩn chứa một chút độ ấm: “Vậy cô có biết, tôi là ai không?”
“Anh là ai?”
Bạch Ngọc không hề sợ, hỏi ngược lại.
Cô ta là quản lý của bộ phận thương mại, lại là người của Thành Trâm, có thể trừ phó tổng giám đốc ra, không ai có thể khiến cô ta sợ hãi---
Lý Mộng Đình hơi an tâm một chút, tuy nhiên khi cô ta tưởng Vương Nhất sẽ nói anh là chồng của Lý tổng, Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Tôi chính là giám đốc của bộ phận thương mại, cấp trên của cô.
”
“! ”
Lời này vừa dứt, cả văn phòng chết lặng, không chỉ tất cả mọi người của bộ phận thương mại, ngay cả Lý Mộng Đình cũng sững người.
Sau đó, cô ta nhìn Vương Nhất giống như thấy ma, buột miệng nói ra: “Anh là giám đốc thương mại sao?!”
Tình hình của tập đoàn Lệ Tinh cô ta cũng biết một chút, Tôn Kiều – một trong ba phó tổng giám đốc đã từ chức, còn để trống một vị trí phó tổng giám đốc, nghe nói trước trung thu đã chọn được ứng cử viên cho vị trí phó tổng giám đốc, chỉ là vẫn chưa công khai mà thôi.
Người này là Vương Nhất sao?
Sau khi sững sờ, Lý Mộng Đình cảm thấy hợp lý.
Vợ của Vương Nhất là Lý Khinh Hồng, vị trí phó tổng giám đốc nhất định để lại cho người bên gối của mình.
Chỉ là điều khiến Lý Mộng Đình sửng sốt không phải chuyện này, mà là Vương Nhất vậy mà sẽ đồng ý nhận chức ở Lệ Tinh.
Theo như cô ta biết, chủ nhân cũ của tòa nhà, người giàu nhất Thiên An đều cung kính với Vương Nhất, chỉ cần anh bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành chủ tịch của một xí nghiệp lớn, phó tổng giám đốc cỏn con, thật là ủy khuất anh rồi.
Còn về Bạch Ngọc trực tiếp ngây ra, không biết làm gì mà đứng đực ở đó, ngay cả ly cà phê trong tay đổ cũng không phát hiện.
Cô biết, cấp trên của cô ta hôm nay sẽ đến bộ phận thương mại, nhưng chưa từng nghĩ, Vương Nhất là một trong ba phó tổng giám đốc!
Lúc này, biểu cảm của cô ta trở nên cực kỳ đặc sắc, miệng mấp máy mấy lần, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Giám đốc thương mại đích thân giúp một thực tập sinh vừa nhận chức sửa văn kiện? Mà cô ta, vậy mà chỉ văn kiện do chính tay giám đốc thương mại sửa, mắng là rác?!
Gò má của cô ta giật mạnh, biến thành màu xanh tím.
Tiêu Đào ở ngoài cửa chứng kiến cả quá trình cảm thấy rất sửng sốt trước thủ đoạn của Vương Nhất.
Vô duyên vô cớ là không thể đuổi việc một người cấp bậc quản lý, nhưng nếu người quản lý đó mạo phạm anh thì sao?
Vậy nên anh che giấu thân phận, không có nói ngay mình là giám đốc thương mại, cho tới lúc này mới để lộ thân phận!
Bạch Ngọc hoàn hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất, hét xé lên: “Tôi không tin, đàn ông như anh không thể là giám đốc thương mại!”
Tiêu Đào trực tiếp sa sầm mặt mày, ngay cả cô ta cũng không dám mạo phạm anh Vương, một quản lý cỏn con sao dám?
Cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ngọc, tát mạnh một cái vào mặt của cô ta: “Dám bất kính với anh Vương, tôi thấy cô là chán sống rồi!”
“Thư ký Tiêu?!”
Bạch Ngọc bị cái tát này làm cho chảy máu ở khóe miệng, nhưng nhìn thấy người đó là Tiêu Đao thư ký của phòng tổng giám đốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ngay cả thư ký của chủ tịch cũng đích thân ra mặt rồi, chứng tỏ đã được xác thực, người đàn ông cô ta luôn mỉa mai, luôn xem thường đó là giám đốc thương mại, cấp trên của cô ta!
Nghĩ tới đây, da đầu của cô ta tê dại, hận không thể tát mình hai cái thật mạnh, sớm biết anh là giám đốc thương mại thì cô ta không nói rồi.
Sớm biết giám đốc thương mại quen biết với Lý Mộng Đình, cô ta đã không làm khó Lý Mộng Đình.
Nhưng mọi thứ chỉ là sáo rỗng.
“Anh, anh Vương! lãnh đạo! ”
Cô ta nặn ra nụ cười khó coi hơn khóc, nhìn Vương Nhất cầu xin: “Vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm! ”
“Ổ, hiểu lầm.
”
Vương Nhất ngộ ra, cười trào phúng với cô ta: “Cô vừa rồi nói, văn kiện tôi sửa là rác rưởi? Hay là vị trí phó tổng giám đốc này cho cô làm?”
“Là bản mẫu tiêu chuẩn, tiêu chuẩn! ”
Bạch Ngọc sắp bị dọa khóc rồi, liên tục sửa lời.
“Cô vừa rồi, tát cô ấy, còn uy hiếp cô ấy quỳ xuống xin lỗi?”
Vương Nhất vẫn cười lạnh nhạt, chỉ vào Lý Mộng Đình nói.
Bụp---
Bạch Ngọc quỳ sụp xuống ở trước mặt Vương Nhất, cúi sâu đầu.
Lần này, cô ta cuối cùng cũng bị dọa khóc rồi, âm thanh run rẩy.
“Lãnh đạo, tôi sai rồi, cầu xin anh, tha cho tôi!”.