“Hình như cô gái này bị bệnh không nhẹ đâu, hay là chúng ta giúp đỡ cô ta đi?”
“Giúp cái gì chứ? Chẳng lẽ anh quên vụ án ở Nam Thành rồi sao? Có lòng tốt cứu người nhưng lại ngã đau, bị người ta lừa ngược ba tỷ!”
“Đúng vậy, mặc dù nhìn cô gái này rất đáng thương, nhưng phòng ngừa ngộ nhỡ, vẫn là không nên tự chuốc lấy họa.
”
“…”
Trên đường Vương Nhất đi đến, nghe thấy tiếng bàn tán của người vây xem, trên mặt toát vẻ tức giận.
Cô gái này đã sắp không xong rồi, bọn họ ở bên cạnh lại không dám giúp đỡ, thậm chí ngay cả 115 cũng không gọi.
“Cứu, cứu tôi…”
“Tim tôi đau quá…”
Cô gái nằm dưới đất run rẩy, trong miệng cố nặn ra hai câu khó hiểu.
Giống như nói xong hai câu này đã lấy hết toàn bộ hơi sức của cô ta, bây giờ chỉ có thể gắng sức hít thở.
“Nhường một chút, nhường một chút!”
Vương Nhất vừa nhìn đã biết cô ta bị đột quỵ, lập tức muốn chen qua đám người đi vào bên trong.
Bỗng nhiên, mấy người đàn ông ngăn cản đường đi, không cho anh vào.
“Cậu nhóc, thôi đừng đi cứu nữa, cô ta sắp không xong rồi.
”
“Đúng vậy, cứu được thì cũng thôi, lỡ như không cứu được, người nhà bệnh nhân bắt cậu phụ trách thì phải làm sao bây giờ, được không bù nổi mất đó!”
“Thời đại này muốn làm người tốt cũng khó lắm.
”
Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo: “Cô ta biến thành thế này không phải do các anh làm hại sao, nếu như các anh gọi điện thoại cấp cứu sớm một chút, cô ta cũng không biến thành thế này!”
Mấy người đàn ông nghe vậy thì tức giận: “Ôi cậu này, chúng tôi là đang khuyên cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, sao còn lại trách chúng tôi?”
“Từ lúc nào mà cứu người đã trở thành chuyện ngu ngốc rồi?”
Vương Nhất châm biếm hỏi lại, phần lớn người đứng xem lập tức quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Nhìn những người đang im lặng, Vương Nhất bỗng cảm thấy thật đáng buồn.
Thật ra bọn họ chỉ là không muốn tự chuốc lấy họa thôi, một cục phân chuột, hỏng cả nồi cháo, bởi vì một số cực ít những người có lòng tham không đáy mà khiến cho lòng người bây giờ trở nên lạnh giá, ngay cả cứu người cũng không dám.
Lúc này, Đồng Yên Nhiên cũng đuổi đến, lo lắng nói: “Vương Nhất, chúng ta mau đi thôi, nếu còn không đi thì sẽ không kịp buổi đấu giá!”
“Tránh ra!”
Vương Nhất lại cau mày, hét lớn một tiếng.
Đồng Yên Nhiên giật nảy mình, vô thức lùi lại một bước.
Giây phút này, sắc mặt Vương Nhất vô cùng lạnh lùng.
Đồng Yên Nhiên do dự một lát, khóe miệng lộ vẻ đắng chát, giải thích: “Xin lỗi, tôi chỉ sợ không kịp thời gian…”
“Sẽ nhanh thôi.
”
Ném lại một câu, Vương Nhất chen ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh cô gái, hỏi han: “Cô sao rồi?”
Cô gái yếu ớt mở mắt nhìn Vương Nhất, trong mắt đều là cảm kích.
Chỉ là, hô hấp càng ngày càng gấp rút, khẽ nhếch miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Lông mày Vương Nhất nhăn tít lại, vừa nhìn đã biết trái tim cô gái không khỏe dẫn đến đột quỵ.
Anh đỡ cô gái nằm ngửa trên mặt đất, lại lật tìm gì đó trong túi của cô gái.
Chỉ chốc lát, Vương Nhất tìm được một lọ thuốc cấp cứu, nhét vào trong miệng cô gái.
Viên thuốc vào miệng, sắc mặt cô gái tốt hơn một chút, ít nhất không còn tái nhợt như trước đó nữa, nhưng hô hấp vẫn rất dồn dập.
Vương Nhất biết, chỉ sợ không chống đỡ được đến lúc xe cấp cứu tới.
Thế là, anh nghiến răng một cái, hít sâu một hơi, sau đó in môi mình lên môi cô gái.
Xì xào!
Ngay lập tức, mọi người ở đây kinh ngạc thốt lên.
Đồng Yên Nhiên không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, mặc dù cô ta biết Vương Nhất đang hô hấp nhân tạo cho cô gái này, nhưng cách làm này vẫn khiến sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.
Rõ ràng hôm nay Vương Nhất là bạn trai cô ta, cô ta còn chưa được hưởng mà đã bị người phụ nữ khác nhanh chân giành trước rồi.
Vương Nhất làm liên tục mấy lần, cuối cùng sắc mặt cô gái hồng hào lên nhiều, cũng không thở hổn hển nữa, chỉ là vẫn còn mê man.
“Đơn giản như vậy đã cứu được rồi?”
“Có phải chúng ta thật sự sai rồi hay không?”
Người vây xem đều trợn to hai mắt, trên mặt còn mang theo vẻ chột dạ.
Ánh mắt sắc bén của Vương Nhất liếc nhìn mọi người xung quanh: “Mấy người đều nghĩ lòng người quá đen tối, chỉ có người bị lợi ích làm mê muội mới lấy oán báo ân, thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.
”
Trên mặt những người vây xem tràn đầy áy náy, mấy người đàn ông ngăn cản Vương Nhất cứu người vừa rồi thì càng xấu hổ, cụp đuôi xám xịt chuồn đi.
Đồng Yên Nhiên nhìn đồng hồ, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Mau đi thôi, sắp không kịp rồi!”
Vương Nhất gật đầu, khi đang định rời đi, một chiếc Rolls-Royce màu đen bản dài dừng sát bên cạnh, một người đàn ông trung niên uy nghiêm đi xuống.
“Tránh ra cho tôi!”
Người đàn ông trung niên thô bạo đẩy người xung quanh, vô cùng lo lắng đi đến bên cạnh cô gái, lớn tiếng hô lên: “Trân, con sao rồi!”
Vệ sĩ sau lưng cùng mặc âu phục màu đen, xếp thành một hàng, trực tiếp cô lập nơi này.
Người vây xem đều ngơ ngác, cô gái này còn là cô chủ của gia tộc lớn?
“Cô ta đã không sao rồi, xe cấp cứu cũng sắp đến, sau đó chỉ cần đưa cô ta đến bệnh viện là được.
”
Vương Nhất ở bên cạnh lên tiếng.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn đã biết là anh cứu con cái của mình, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cậu cứu con gái tôi, cậu tên là gì, lát nữa tôi phái người đưa ba mươi tỷ đến.
”
Lời này vừa nói ra, mọi người hâm mộ trợn tròn đôi mắt.
Không nói đến ba mươi tỷ này, chỉ riêng tình hữu nghị với gia tộc lớn đã là vô giá rồi.
Nghĩ đến chuyện mình vừa bỏ qua cơ hội kết thân với gia tộc lớn, ai nấy đều đau lòng không thôi.
Nhưng mà, Vương Nhất lại thản nhiên xua tay: “Không cần, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tên chỉ là một con chữ, nói cũng được mà không nói cũng không sao?”
Nói xong xoay người rời đi, để lại Hạ Lãm ngây ngẩn tại chỗ.
“Tên chỉ là một con chữ, nói cũng được mà không nói cũng không sao… hay!”
Ông ta lặp lại câu này, sau đó hai mắt tỏa sáng, ra lệnh: “Điều tra cho tôi, nhất định phải điều tra rõ ràng thân phận của người trẻ tuổi này, ngày khác tôi phải đến tận nhà nói lời cảm ơn!”
“Vâng!”
…
Vương Nhất còn không biết cô gái anh vừa cứu giúp chính là Hạ Trân, con gái của Hạ Lãm – gia chủ nhà họ Hạ, giờ phút này, anh và Đồng Yên Nhiên đang gấp rút đi về phía buổi đấu giá.
Đây là buổi đấu giá gây chú ý nhất Giang Thành, được bố trí ở Thiên Cơ – công trình kiến trúc cao nhất Giang Thành.
Xuống xe, Đồng Yên Nhiên kéo Bạch Yến chạy nhanh về phía trước, bởi vì cô ta biết là đã muộn giờ rồi.
Thế nhưng, Vương Nhất vẫn nhàn nhã bước đi, giống như chẳng hề sốt ruột.
“Nhanh chút đi!”
Đồng Yên Nhiên thúc giục, sau đó giơ vòng tay ra kiểm chứng.
Cỗ máy bên cạnh lại xuất hiện dấu gạch chéo.
Bảo vệ bên cạnh lập tức ngăn cản bọn họ: “Xin lỗi, đã qua thời gian kiểm tra, các cô không thể đi vào!”
Nghe vậy, sắc mặt Đồng Yên Nhiên lập tức thay đổi, nhẫn nhịn đi năn nỉ.
“Xin lỗi, dọc đường chúng tôi xảy ra chút việc, có thể châm chước cho chúng tôi đi vào hay không, đối với tôi buổi đấu giá này thật sự rất quan trọng.
”
Có khi nào cô cả nhà họ Đồng phải ăn nói khép nép cầu xin người ta như vậy?
Nhưng dù thế, bảo vệ của cao ốc Thiên Cơ vẫn thờ ơ: “Đến muộn chính là đến muộn, các cô trở về đi.
”
Sắc mặt Đồng Yên Nhiên lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, một đoàn người đi đến, nhìn thấy đám người Vương Nhất bị chặn ngoài cửa, lập tức bật cười thành tiếng.
“Em họ, sao em lại bị chặn ở bên ngoài thế này?”
Quay đầu nhìn lại, sắc mặt Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Sử Kiến, anh đến làm gì?”.