Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Buổi đấu giá Giang Thành đã tổ chức rất nhiều năm rồi, mỗi năm đều thu hút rất nhiều nhà giàu có máu mặt tham gia, cũng thường có một vài người không có phận sự lẻn vào.

Vì thế, lục soát người là một trong những tiết mục không thể thiếu.

Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như thế.

Khoảng ba năm trước, một người đàn ông áo vải bị cho rằng là tên trộm lẻn vào buổi đấu giá, bên tổ chức đấu giá cũng lục soát người, nhưng lại tìm ra một tấm thẻ đen bản giới hạn toàn cầu.

Sau đó cái tên của ông ta đang vang danh khắp giới kinh doanh.

Ông ta tên Thương Kính Tùng, Thương Si nổi tiếng trong Thất Si.

Nhưng trường hợp như thế vẫn là thiểu số, đa số người vẫn có lòng tham, huống hồ bọn họ đã điều tra được thân phận của Vương Nhất rồi, anh chỉ là một tên ở rể bám váy phụ nữ mà thôi.

Cho nên Hạ Khiêm và Lục Kiệu nghĩ Vương Nhất chắc chắn là lẻn vào, quyết tâm làm khó anh.

Quả nhiên bọn họ vừa nói xong, đã có một ông lão mặc vest xuất hiện.

Ông lão có mái tóc hoa râm, nhưng bước đi lại rất vững vàng, hơn nữa trên người còn mang theo một cảm giác thân sĩ quý tộc.

“Là ông Hàn của ban tổ chức!”
“Nghe nói người tổ chức của mỗi buổi đấu giá đều khác nhau, không ngờ lần này lại là khách khanh của thương hội Chim Ưng Đỏ, ông Hàn!”
“Xem ra thương hội Chim Ưng Đỏ rất chú trọng buổi đấu giá lần này.


Ông lão tóc bạc vừa xuất hiện, xung quanh đã vang lên tiếng thảng thốt, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hạ Khiêm lạnh lùng híp mắt lại: “Tên ranh con, cậu toi đời rồi, người tổ chức lần này là khách khanh của thương hội Chim Ưng Đỏ, ông Hàn, ông Hàn là người nổi tiếng công bằng, nếu cậu không thể đưa vé vào ra, tối nay cậu khó mà giữ được mạng mình đấy.

“Cả các người nữa!”
Sử Kiến cũng chỉ vào đám người Đồng Yên Nhiên, ra vẻ hả hê: “Các người thân thiết với tên sao chổi này như thế, dù không bị đuổi ra ngoài cũng sẽ bị mất tư cách đấu giá, tôi xem cô về nhà ăn nói thế nào.


Đồng Yên Nhiên tỏ vẻ vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc gần với một nhân vật lớn như thế, chỉ khí thế kia đã khiến cô ta không nói được ra tiếng rồi.

Trong lúc nhất thời, ngay cả lòng can đảm để nói chuyện cũng không có.

Nhưng Vương Nhất lại như không nghe thấy lời của bọn họ, cười như không cười nhìn ông lão tóc bạc đang từ từ đi xuống.

Nhắc tới cũng rất trùng hợp, không ngờ người tổ chức buổi đấu giá hôm nay lại là Hàn Vượng mà anh từng có duyên gặp mặt một lần.

Lúc này, ông ta vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhất, ông ta đi tới trước mặt Hạ Khiêm, lạnh lùng hỏi: “Là ai không có vé mà lẻn vào đây?”
Hạ Khiêm vội chỉ về phía Vương Nhất: “Ông Hàn, chính là cậu ta, rõ ràng không có vé vào lại lén lẻn vào đây, đúng là không coi ông ra gì!”
“Cả bọn họ nữa, đã đến muộn rồi lại tránh khỏi bảo vệ, lén đi vào đây!”
Ngay cả Đồng Yên Nhiên mà Sử Kiến cũng không muốn bỏ qua, nói với vẻ mặt dữ tợn.

“Anh câm miệng cho tôi!”
Đồng Yên Nhiên nổi giận, vô cùng căm ghét Sử Kiến cáo mượn oai hùm này, cô ta thấy ánh nhìn của Hàn Vượng thì vội nói: “Ông Hàn, ông đừng nghe bọn họ nói bậy, chúng tôi không lén lẻn vào đây, chúng tôi hoàn toàn quang minh chính đại đi vào bằng vé.


“Chậc chậc.


Lục Kiệu ngồi một bên, dù không bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng lắc đầu cười ha hả, sau đó nhìn về phía Vương Nhất: “Cậu Vương, bọn họ làm khó cậu, nhưng tôi thì không, ngược lại, tôi còn sẽ giúp cậu.


Anh ta chỉ về phía Lãnh Nhan: “Vẻ đẹp của cô gái này rất thu hút tôi, chỉ cần cậu Vương đồng ý để tôi với cô ấy làm quen, sau này cậu sẽ là anh em của tôi, giúp đỡ anh em, tôi tuyệt đối không chối từ!”
Những nơi thế này đương nhiên phải nói lời xã giao, Lục Kiệu cũng xứng đáng với danh hiệu cậu chủ phong lưu, sẵn lòng đổi phe vì người đẹp.

Nhưng Vương Nhất chỉ cười khẽ một tiếng, cũng không quan tâm đến điều kiện Lục Kiệu nói, mà chỉ dí dỏm nói với Hàn Vượng: “Ông Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi.


Nghe thấy giọng nói này, Hàn Vượng mới nhìn về phía Vương Nhất, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: “Cậu là người lẻn vào đó à?”
Vương Nhất không trả lời, chỉ cười nhạt hỏi lại: “Ông đoán xem?”
Hàn Vượng trở nên im lặng một cách hiếm thấy, nét mặt nghiêm túc.

Thấy cảnh này, mấy người nhóm Hạ Khiêm, Lục Kiệu đều ngây người, ngay cả Đồng Yên Nhiên cũng sửng sốt.

Anh có quen biết với ông Hàn ư?
Hàn Vượng im lặng một lúc lâu mới nói với giọng điệu chắc chắn: “Tôi không tin cậu Vương sẽ làm chuyện lẻn vào đây!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Mấy người nhóm Đồng Yên Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Hạ Khiêm và Lục Kiệu lại thay đổi.

Bọn họ đang định lên tiếng thì Hàn Vượng lại nói: “Nhưng tôi cũng tin là không có lửa làm sao có khói!”
Vì thế, Hạ Khiêm và Lục Kiệu lại yên tâm, còn Đồng Yên Nhiên lại trở nên căng thẳng.

Trong mắt Vương Nhất loé lên ánh mắt sắc bén: “Có nghĩa là ông vẫn muốn soát người?”
“Hy vọng cậu Vương thông cảm!”
Dưới ánh nhìn của Vương Nhất, Hàn Vượng càng thấy áp lực hơn, nhưng ông ta vẫn nghiêm túc nói: “Vì lý do công bằng, cậu Vương có thể đưa vé vào ra, nếu bọn họ nói sai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua!”
Lời nói này vô cùng mạnh mẽ, vừa nói rõ thái độ vừa công bằng với tất cả mọi người.

Hạ Khiêm và Lục Kiệu hơi run rẩy, sợ hãi trước khí thế của Hàn Vượng, nhưng trong lòng cũng thoáng thả lỏng.

Có điều nghĩ đến kết quả, bọn họ vẫn lấy lại bình tĩnh.

Hôm qua bọn họ thấy rõ Vương Nhất không thèm nể mặt ném vé vào của bọn họ đi, mới một ngày trôi qua, sao Vương Nhất lại có vé vào được.

“Cậu chết chắc rồi!”
Nét mặt Hạ Khiêm rất độc ác, còn thấp thoáng vẻ khinh thường.

Gia chủ bảo anh ta kiểm tra xem Vương Nhất có thật sự vô dụng hay không, đúng là uổng công vô ích.

Sử Kiến đang định nói gì đó, nhưng thấy Đồng Yên Nhiên đang vô cùng bình tĩnh, không hề bối rối thì lập tức tỏ vẻ nghi ngờ.

Chẳng lẽ anh thật sự có vé vào ư?
Hàn Vượng nhìn chằm chằm Vương Nhất, Vương Nhất đột nhiên cười khẽ, lắc đầu một cái.

Sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh lấy ra một xấp vé vào từ trong túi, sau đó tiện tay ném lên.

Ào ào…
Một xấp vé vào thật dày bị Vương Nhất ném thẳng lên không trung, sau đó rơi xuống.

Vương Nhất đứng bên trong, dưới ánh đèn mờ tối, nụ cười trên mặt vô cùng tà mị.

Yên tĩnh!
Xung quanh vô cùng yên tĩnh!
Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng đặc sắc, cả Hàn Vượng cũng trợn to hai mắt, nhìn cảnh này với vẻ khó tin.

Hạ Khiêm, Lục Kiệu cũng bị cảnh này làm choáng váng, ly rượu trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều vé vào như thế, rất khó tin rằng đây là do một tên ở rể không quyền không thế lấy ra.

“Tôi không hoa mắt chứ, nhiều vé vào thế?”
“Chắc chắn là đang nằm mơ, anh mau véo tôi một cái, xem có phải tôi đang mơ không.


“…”
Sau sự yên tĩnh là tiếng xôn xao.

Mọi người tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, tình cảnh kích thích đến tâm hồn của tất cả mọi người.

Không ít người ở đây vì có một vé vào mà nhờ vả không biết bao nhiêu mối quan hệ, tặng vô số quà, bỏ ra trăm cay nghìn đắng mới có được một tấm vé.

Ngay cả nhà họ Hạ và nhà họ Lục giàu có nhất Giang Thành cũng chỉ có năm sáu vé mà thôi, nhưng Vương Nhất lại tiện tay ném ra một xấp vé vào.

Chênh lệch quá lớn, lớn đến mức không thể chịu nổi.

Có người đeo vàng bạc, ăn mặc sang trọng, nhưng lại là người nghèo.

Còn có người ăn mặc bình thường, nhưng lại có tiền có quyền làm nghiêng ngả cả thiên hạ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui