Nhìn đôi gò má đo đỏ của Lý Khinh Hồng một lúc lâu, Vương Nhất đột nhiên nhận ra đây không phải là trò đùa dai của Vương Tử Lam, mà là Lý Khinh Hồng thật sự có suy nghĩ này.
Thế là sắc mặt anh cũng dịu dàng hơn.
Tuy hai người có một cô con gái rồi, nhưng sự xuất hiện của Vương Tử Lam chỉ là một bất ngờ tuyệt vời thôi.
Có thể nói, mang thai Vương Tử Lam chính là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời Lý Khinh Hồng.
Mang thai mười tháng nhưng vẫn vác bụng bầu đi gây dựng sự nghiệp, đã thế còn phải luôn luôn để ý đến sự uy hiếp của hoàng tộc ở Yên Đô.
Có trời mới biết cô làm sao mà trải qua những ngày tháng đó.
Có lẽ đứa con trong bụng chính là niềm tin duy nhất để cô cắn răng kiên trì.
Giờ Vương Nhất đã trở lại và đã có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô, thế nên Lý Khinh Hồng muốn sinh cho Vương Nhất một đứa con trai.
"Em nghĩ kĩ chưa?"
Chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt Vương Nhất đầy dịu dàng.
Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, chỉ cần Lý Khinh Hồng không muốn thì anh sẽ không bao giờ ép cô.
Lý Khinh Hồng cũng nhìn Vương Nhất.
Cô nghĩ đến những vất vả phải chịu trong năm năm qua thì mắt đỏ lên, rồi cô nghiêm túc gật đầu.
"Dạ rồi!"
"Được.
Vương Nhất ôm cô vào lòng không chút do dự, rồi anh nghiêm túc nói: “Anh từng phụ tình em một lần nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai, nếu không anh sẽ bị sét..."
Anh còn chưa nói xong thì một đôi môi căng mọng đã chặn miệng anh lại.
Lý Khinh Hồng chủ động hôn lên môi anh khiến đầu óc Vương Nhất trở nên trống rỗng, khi anh phản ứng lại thì ra sức hôn lại cô.
Vương Tử Lam đứng bên cạnh cười khúc khích, con bé giơ tay lên che mắt nhưng lại nhìn lén quay khe hở giữa hai ngón tay.
"Ôi...!mình đang ở ngoài đường!"
Lý Khinh Hồng bỗng nhớ ra gì đó, thế là giùng giằng đẩy anh ra.
Xung quanh đúng là có người vây xem thật.
Nhưng chẳng có ai lên tiếng chê bai gì cả, mà chỉ có tiếng vỗ tay đầy thiện ý thôi.
Thế mà điều này vẫn khiến cho Lý Khinh Hồng thấy rất xấu hổ.
Vương Nhất cũng không ngại người nhiều, anh sờ miệng rồi đột nhiên cười hài hước nói: “Son em ăn ngon thật đấy."
Lý Khinh Hồng nhất thời không phản ứng lại, cô sửng sốt một giây, sau đó là tức giận.
"Vương Nhất..."
Cô nói rồi định đánh Vương Nhất, nhưng Vương Nhất lại thuận tay ôm lấy cô.
Lý Khinh Hồng mềm mại ngã vào lòng anh, sau đó nói bằng những lí trí còn sót lại: “Đừng ở đây, đến khách sạn anh ở..."
Nhanh chóng đến khách sạn, Vương Nhất không chờ nổi nổi mà đặt Lý Khinh Hồng lên giường.
Một tiếng sau, hai người mồ hôi nhễ nhại đi ra.
Vương Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn rồi chạy tới: “Ba mẹ, khi nào con mới có em trai ạ?"
Lý Khinh Hồng sửng sốt, sau đó cô đỏ mặt trợn mắt nhìn Vương Nhất: “Đều tại anh cả đó, tiếng động to quá khiến Tử Lam nghe được đấy!"
Vương Nhất lúng túng sờ đầu, đột nhiên anh nhận ra trẻ con mà tiếp xúc với mấy chuyện này sớm quá thì không tốt lắm, thế là anh ngồi xổm xuống và kiên nhẫn hỏi: “Tử Lam, sao con biết ba mẹ sẽ cho con một đứa em trai vậy?"
Tử Lam chớp mắt nói: “Bạn cùng bàn của con là Tiểu Linh nói thế đó, ba mẹ bạn ấy ôm nhau ngủ một giấc xong là có em trai."
"..."
Về phòng, trong lòng Vương Nhất và Lý Khinh Hồng vừa mừng mà vừa lo.
Mừng là vì Vương Tử Lam chỉ mới biết đến chuyện này chứ không biết chuyện đấy làm như thế nào.
Lo là vì Vương Tử Lam còn bé quá, tiếp xúc với chuyện này quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này
"Xem ra mình nên cho con bé đi học mấy lớp năng khiếu."
Sắc mặt Lý Khinh Hồng đầy buồn rầu: “Không thể để con bé ở nhà chơi không cả ngày được, phải bồi dưỡng năng khiếu cho con bé."
Vương Nhất lại lắc đầu: "Tử Lam còn nhỏ lắm, để vài năm nữa rồi cho đi học."
"Không được!"
Lý Khinh Hồng nhướn mày, không hề cho Vương Nhất cơ hội để phản bác: “Con nhà người ta mới ba tuổi đã đi học lớp năng khiếu rồi, Tử Lam đã năm tuổi rồi, có nhỏ nữa đâu.
Giờ mà không đi thì sẽ thua người ta ở vạch xuất phát luôn đấy."
Vương Nhất biết là trong chuyện này cô sẽ không nhượng bộ, nên anh chỉ đành thỏa hiệp: “Vậy em định bồi dưỡng năng khiếu nào cho con bé?"
Lý Khinh Hồng giơ tay ra đếm: “Ngữ Văn, Toán học, Tiếng Anh, Âm nhạc, Hội họa, Thể dục, cái nào cũng không được thiếu…"
"..."
Vương Nhất trợn mắt sửng sốt: “Em xác định cho con bé học mấy cái này sao? Con bé mới năm tuổi thôi."
"Khi em bằng tuổi con em đã tự học bài của chương trình lớp 5 rồi."
Lý Khinh Hồng nói với sắc mặt không cảm xúc.
Không ngờ Lý Khinh Hồng lấy trải nghiệm của bản thân để áp đặt lên Vương Tử Lam, về chuyện này cô hà khắc quá, Vương Nhất không cần nghĩ ngợi gì thêm đã phản đối.
"Em là em, Tử Lam là Tử Lam, đừng nhập một mà nói."
Lý Khinh Hồng tức giận: “Vương Nhất, ý anh là sao?"
Kết quả là hai người gặp bất đồng trong cách dạy con.
Sau cùng họ học theo cách của người xưa, đó là quyết định cho Vương Tử Lam tự lựa chọn.
Thấy sắc mặt của cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều đầy nghiêm túc, Vương Tử Lam ngoan ngoãn đứng trước mặt họ bỗng thấy căng thẳng.
Cô bé lắp bắp hỏi: “Ba mẹ, ba mẹ có việc gì sao?"
Lý Khinh Hồng hỏi: “Tử Lam, trong mấy cái này con thích cái nào nhất?"
Vương Tử Lam nhìn một đống đồ trước mặt mình, có một đống đồ gồm bút lông, máy tính cầm tay, sáo...!thế là sắc mặt nhăn lại như mướp đắng vậy.
"Có đồ ăn không ạ?"
Cô bé cẩn thận hỏi.
"Không!"
Lý Khinh Hồng bất lực không còn gì để nói.
Vương Tử Lam rụt cổ, sắc mặt đau khổ đứng chọn đồ trong đống này.
Trong quá trình chọn, trong lòng Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng lo lắng theo, sắc mặt rất căng thẳng.
Suy nghĩ của Lý Khinh Hồng cũng đơn giản lắm, cô muốn đào tạo Vương Tử Lam thành một con người toàn năng như cô.
Còn Vương Nhất thì cảm thấy bồi dưỡng cho con từ bây giờ thì sớm quá, lỡ phản tác dụng thì gay go.
Vương Tử Lam nhìn một lúc lâu, bất chợt cô bé nhìn thấy một thanh kiếm mô hình bị đè dưới cùng đống đồ, thì là con bé sáng mắt cầm nó lên.
Sau đó cô bé cầm lên khoe cho Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhìn: “Con chọn cái này!"
Soạt...
Thấy thế, sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên sa sầm, mắt giật giật một cách mãnh liệt.
Vương Nhất thì nheo mắt, một suy nghĩ đầy mạnh dạn hiện lên trong đầu anh.
"Không được, con gái mà múa đao múa kiếm cả ngày thì ra thể thống gì?"
Lý Khinh Hồng tức giận, nói rồi cô định giật cây kiếm mô hình trong tay Vương Tử Lam.
Vương Tử Lam lập tức trốn ra sau lưng Vương Nhất và giấu thanh kiếm ra sau, sau đó khóc to.
"Mẹ xấu quá, mẹ bảo con chọn trong đống đồ này mà."
Vương Nhất vội vàng ôm con bé để dỗ, rồi anh nhìn thanh kiếm trong tay cô bé và hỏi: “Tử Lam, con nói cho ba nghe tại sao con chọn cái này nhé?"
Vương Tử Lam sợ hãi nhìn Lý Khinh Hồng, sau đó mới nghiêm túc nói: “Vì con muốn được cùng ba bảo vệ mẹ."
Ầm!
Cô bé vừa nói xong đã khiến cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cùng kinh ngạc, Lý Khinh Hồng run người, mắt đỏ bừng.
"Khi ba chưa trở về thì hay có mấy chú mấy dì xấu tính đến nhà mình bắt nạt mẹ, mẹ sẽ giấu con trong ngăn tủ và dặn con đừng lên tiếng."
"Họ mắng mẹ rồi còn đánh mẹ nữa.
Mẹ thì giận lắm nhưng mẹ không dám phản kháng.
Có nhiều lần khi ngủ, con thấy mẹ trộm khóc một mình.”
Vương Tử Lam ôm chặt thanh kiếm và khóc to nói: “Thế nên con muốn bảo vệ mẹ, mấy thứ khác đều vô dụng cả, chỉ có thành kiếm này hữu dụng thôi!"
Nói đến cuối, Vương Tử Lam gần như hét lên.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng sợ ngây người.
Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ gì cả, nhưng từng câu từng chữ trong lời Vương Tử Lam như cây búa vừa to vừa nặng gõ thẳng vào tâm khảm họ.
Lý Khinh Hồng không mắng con nữa, mắt cô đỏ bừng nhìn Vương Tử Lam.
Vương Nhất hít thở sâu rồi nói với Vương Tử Lam: “Được, vậy ba sẽ dạy con học võ, chúng ta cùng nhau bảo vệ mẹ!".