Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Nói xong câu đó, sắc mặt Thành Trâm đầy kiêu ngạo, như thể việc quen biết những gia tộc hàng đầu Giang Thành là chuyện vinh quang lắm ấy, đã thế còn nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt khinh thường.
Cô ta không chỉ khinh thường mỗi Vương Nhất mà là khinh thường cả Lý Khinh Hồng.
Mấy năm trước viêc Lý Khinh Hồng trá hình trục xuất cô ta khiến Thành Trâm cực kì bất mãn, cảm thấy Lý Khinh Hồng không xứng giữ chức Chủ tịch tập đoàn.

Song thực tế vừa vặn ngược lại.

Ở Giang Thành, cô ta như cá gặp nước vậy.

Nếu không nhớ đến chuyện báo thù Lý Khinh Hồng thì cô ta đã cắm rễ ở Giang Thành này rồi.
Mấy năm qua, cô ta quen biết không ít gia chủ của các đại gia tộc và cũng biết thói quen của những người đó.
Nhà quyền thế có quy tắc của nhà quyền thế.

Họ không cho phép một chồng hai vợ, nhưng chơi đùa thì được, chỉ cần không gây ra chuyện thì có thể sống yên ổn với nhau.
Thành Trâm rất biết khống chế giới hạn, vừa có quan hệ thực sự nhưng sẽ không đến nhà quyền thế làm ầm lên.

Dần dà cô ta trở thành người tình bí mật của rất nhiều chủ nhà quyền thế.
Đây cũng là lí do mà cô ta muốn đi cùng Lý Khinh Hồng, cô ta muốn nhục nhã Vương Nhất và Lý Khinh Hồng một phen ở cuộc họp này.
Lời nói của Thành Trâm khiến sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên nghiêm trọng.

Trong lòng Thành Trâm càng đắc ý hơn, nhưng khi nhìn về phía Vương Nhất thì sắc mặt cô ta bỗng cứng đờ.
Không có chút gì gọi là sợ hãi trên mặt Vương Nhất, đã thế anh còn nhếch miệng lạnh lùng nói: “Đây mà là "gia tộc lớn" mà cô nói ư?"
Đối với anh, nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu gì đó còn chẳng bằng một con kiến, hất tay cái là xử lý xong.
Điều duy nhất khiến Vương Nhất ngạc nhiên đó là ở Giang Thành còn có cái gọi là gia tộc phụ thuộc.

Gia tộc phụ thuộc tức là rất nhiều gia tộc sống dựa vào một gia tộc lớn, hàng năm nộp ba mươi phần trăm lợi nhuận cho gia tộc lớn đó, để trao đổi, gia tộc lớn sẽ giúp đỡ gia tộc nhỏ phát triển.
Nghĩ đến đây, thái độ trào phúng hiện rõ rành rành trên mặt Vương Nhất.
"Cái thứ vô dụng như anh thì biết gì?"
Tuy Thành Trâm giận nhưng cô ta cũng không nổi cáu, mà là tiếp tục nhìn anh mà ánh mắt đầy khinh thường, sắc mặt vẫn cứ kiêu căng như cũ: “Cái thứ bám váy vợ như anh thì có tư cách gì mà gặp gia chủ nhà họ Cao, nhà họ Lăng với nhà họ Tiêu chứ.

Anh chưa từng nghe nói là bình thường."
"Thành Trâm, chú ý lời cô nói!"
Nghe thấy Thành Trâm sỉ nhục chồng mình như thế, sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên lạnh lùng.
Có điều Vương Nhất chẳng thèm để ý, anh cười nhạt: “Cô nói nhà họ Cao, nhà họ Lăng và nhà họ Tiêu là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Hồ, vậy cô đã nghe chuyện này chưa nhỉ?"
Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Nhà họ Hồ suýt bị diệt cả nhà, sau cùng chủ nhà họ Hồ phải xử tử cháu ngoại mình mới cho chấm dứt mối họa đó!"
Anh vừa nói xong, trong lòng Lý Khinh Hồng bỗng rất kinh hãi, bởi vì cô biết Vương Nhất đến Giang Thành là vì chuyện của Hồ Hoàng Việt.
Chồng cô suýt diệt cả nhà họ Hồ sao?
Thành Trâm thì sửng sốt: “Có chuyện này nữa à?"
Nghe thế, Vương Nhất cười không nói, sắc mặt đầy nghiền ngẫm.
Thành Trâm lại chẳng muốn dây dưa với Vương Nhất nữa: “Lý tổng, chúng ta mau vào thôi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi."
Nói xong thì vội vàng kéo Lý Khinh Hồng đi vào trong.
Lý Khinh Hồng quay đầu nhìn Vương Nhất, sắc mặt đầy áy náy: “Chồng à, anh ở đây đợi em một lúc này, họp xong em ra tìm anh liền."
Vương Nhất vui vẻ đồng ý.
Thành Trâm thì lại cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, cô còn muốn ra tìm tên vô dụng này ư? Có khi xong chuyện thì cô đang nằm trên giường của mấy ông gia chủ rồi đấy...
Vương Nhất đứng dưới lầu đợi một lúc.

Đột nhiên một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa, một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sao xuống xe.
Thấy Vương Nhất đang đứng trước cửa, mắt người đó bỗng sáng trưng: “Cậu Vương!"
Vương Nhất quay đầu lại nhìn rồi cười: “Ông Hạ."
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Hạ Lãm, gia chủ nhà họ Hạ.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Vương Nhất: “Sao cậu Vương lại ở đây?"
Vương Nhất khoát tay: “Vợ tôi đi bàn chuyện làm ăn ở đây, tôi đứng đây đợi cô ấy."
"Ra là thế."
Hạ Lãm đã hiểu, biết vợ của Vương Nhất chính là Chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên An, nếu mình tiếp đón tốt thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng cậu Vương.
Thế là ông ta cười rất tươi: “Cậu Vương, hiếm lắm cậu và vợ mới đến Giang Thành một chuyến, thân là chủ nhà ở đây, mong cậu cho tôi một cơ hội tiếp đón hai người, nếu không lòng tôi bất an lắm!”
Vương Nhất ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Đúng lúc quá, tôi và vợ đang định tìm một nơi để thưởng thức các món đặc sản ở đây đấy."
Hạ Lãm mừng rỡ: “Đã thế thì chúng ta đến khách sạn Châu Tế của nhà họ Hạ tôi nhé!"
Vương Nhất nghĩ rồi vui vẻ đồng ý.
Cùng lúc đó, trong văn phòng ở tầng cao nhất.
Dưới sự hướng dẫn của Thành Trâm, Lý Khinh Hồng đi vào phòng họp.
Mở cửa ra thì thấy một đám đàn ông trung niên mặc đường trang, tuy hơi mập nhưng rất có khí thế.

Họ chính là các gia chủ ở Giang Thành mà Thành Trâm mời đến.
"Xin lỗi các vị gia chủ, chúng tôi đến hơi muộn."
"Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là Lý tổng, Chủ tịch tập đoàn chúng tôi."
Vừa vào phòng thì Thành Trâm như cá gặp nước vậy, cô ta chào hỏi với các vị gia chủ.
Các vị gia chủ cũng vội vàng quan sát Lý Khinh Hồng đứng bên cạnh Thành Trâm, ai nấy cũng sáng mắt lên.
Dáng dấp của Thành Trâm cũng được đó, nhưng khi so với Lý Khinh Hồng thì cách xa như trời với đất vậy.
Thế là họ rối rít bắt tay với Lý Khinh Hồng.
"Tôi là gia chủ nhà họ Cao, Cao Tử Hào."
"Tôi là gia chủ nhà họ Lăng, Lăng Thiên Hợp."
"Tôi là gia chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Thế Hải."
Trong số những gia tộc trong này thì ba gia tộc này đứng đầu.
Lý Khinh Hồng lễ phép bắt tay với họ, vừa chạm tay là rút ra, sau đó mỉm cười nói: “Thế thì mình bắt đầu họp nhé, đây là hợp đồng của dự án xây dựng thành phố..."
Lý Khinh Hồng nói xong thì định đi lấy hợp đồng, ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải nhìn nhau rồi cùng híp mắt.
"Lý tổng, đây là chuyện nhỏ, chuyện này chúng ta bàn sau nhé."
Lý Khinh Hồng dừng tay lại và hỏi: “Tôi đến đến bàn chuyện làm ăn, thế chuyện gì mới được coi là chuyện lớn vậy?"
Thành Trâm mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Lý tổng à, có tôi ở đây rồi, chuyện không phức tạp thế đâu."
"Những người ngồi đây đều là những người có máu mặt ở Giang Thành, có chuyện gì mà không thể vừa ăn vừa bàn sao? Lý tổng à, cô kính các vị đây vài ly, các vị vui là đồng ý ngay ấy mà."
Nghe thấy lời nói của Thành Trâm, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức trở nên lạnh lùng, giờ mà còn không biết ý định của cô ta nữa sao?
"Xin lỗi các vị, trưa nay tôi phải đi ăn với chồng tôi.

Đã thế thì chúng ta không cần tiếp tục cuộc họp này nữa."
Cô đứng dậy đi không hề do dự.
Mục đích của cuộc họp này là để giúp cho dự án xây dựng thành phố diễn ra suôn sẻ hơn thôi, nó cũng chẳng quan trọng đến mức cô phải tiếp rượu lấy lòng đám gia chủ này.
Nhưng Lý Khinh Hồng vừa đứng lên thì gia chủ nhà họ Cao là Cao Tử Hào nheo mắt cười: “Lý tổng, cô làm thế không thích hợp lắm nhỉ? Tôi nể mặt Thành tổng và tốn công mời những vị gia chủ này tới là để dự án xây dựng thành phố của tập đoàn cô được tiến hành thuận lợi."
"Chúng tôi được nghe về tiếng tăm của cô Lý đây đã lâu rồi, thế nên chúng tôi muốn cùng ăn bữa cơm để làm quen thôi.

Đây là chuyện làm ăn, cô Lý không từ chối đâu nhỉ?"
"Lý tổng, cô phải hiểu là nếu để lỡ lần này thì không còn cơ hội nào khác nữa đâu."
Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải cũng nói theo.
Tuy gia chủ những nhà khác không nói gì nhưng họ vẫn nhìn Lý Khinh Hồng bằng thái độ rất cân nhắc, họ không hề lo cô sẽ đi.
Bởi vì nếu Lý Khinh Hồng đi thì sau này cô đừng mong hợp tác thành công ở đất Giang Thành này.
Sắc mặt Lý Khinh Hồng rất khó coi, bao đấu tranh tâm lý hiện rõ hết trên mặt.
Cô đã hứa là Vương Nhất là đi ăn trưa với anh, nhưng việc này lại liên quan đến lợi ích của tập đoàn.
"Lý tổng, chỉ cùng đi ăn một bữa thôi mà, chẳng lẽ cô không tin tưởng nhân phẩm của các vị đây sao?"
Lúc này Thành Trâm đứng lên đúng lúc và nói.
Lời này đã chặn hết mọi đường lui của Lý Khinh Hồng lại.
Cao Tử Hào khoát tay hào phóng nói: “Được, nếu thế thì tôi làm chủ nhé, chúng ta đến khách sạn Châu Tế ăn cơm!"
"Được người đẹp như Lý tổng đây nể mặt, bữa cơm này chắc chắn sẽ dễ chịu lắm đây, hahahaha..."
Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải cười ha ha.
Cứ thế, Lý Khinh Hồng bị Thành Trâm đẩy nên phải xuống lầu theo.
Thấy Lý Khinh Hồng đi ra, Vương Nhất đang định qua đón, nhưng anh lại thấy Lý Khinh Hồng bị nhiều gia chủ vây quanh rồi đi lướt qua anh.
Trong lòng Lý Khinh Hồng rất không đành.

Cô quay đầu nhìn Vương Nhất, ánh mắt đầy áy náy và không nỡ.
Vương Nhất lập tức hiểu ra, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Thành Trâm khinh thường nhìn anh: “Vợ anh đến khách sạn Châu Tế với các vị gia chủ này đấy, cái thứ vô dụng như anh cứ đứng đây chờ tiếp đi!"
Nói xong cô ta còn nhổ một bãi nước miếng xuống đất thật mạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui