Tôn Lập ở trên sân khấu, khẽ mỉm cười nhìn tất cả mọi người bên dưới, ung dung nói: “Lệ Tinh Quốc Tế là công ty ngôi sao mới của Thiên An, Ẩn Long tôi luôn muốn hợp tác cùng, chỉ tiếc rằng không có cơ hội, hiện nay cuối cùng cũng có cơ hội, cũng coi như là thỏa giấc mơ của Ẩn Long, ở đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến Lệ Tinh.
”
Nói rồi, cúi người sâu với Điền Thịnh.
Điền Thịnh nở nụ cười làm thế tay mời, bảo Tôn Lập hãy tự tin.
Anh ta chiếu bản kế hoạch thiết kế lên màn hình lớn và nói không ngừng về ba khía cạnh thiết kế bao bì, chuỗi dây chuyền sản xuất và kênh thị trường một cách rất chuyên nghiệp, Điền Thịnh nghe mà gật đầu liên tục.
Sắc mặt của Lý Mộng Đình lại càng khó coi, nắm tay siết chặt lại: “Trước kia những cái này đều là ưu thế của chúng ta!”
Châu Mỹ Ngọc không lên tiếng, chỉ quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhất, rõ ràng rút sự bực tức lên người Vương Nhất.
Ẩn Long là công ty lớn, hoạt động của các bộ phận đã rất ăn khớp, Tôn Lập đây là trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng.
“Được!”
Tôn Lập kết thúc thuyết trình, Điền Thịnh đứng dậy dẫn đầu vỗ tay.
Ngay cả Điền Thịnh cũng vỗ tay, những doanh nghiệp khác cũng không thể không vỗ tay theo, vì vậy, hội trường vang lên tiếng vỗ tay rời rạc.
Tuy không nhiều, nhưng Tôn Lập vẫn cười không khép được miệng, tuy giám đốc Điền không thể giúp anh ta, nhưng vì anh ta tạo thế, vẫn là được.
Số tiền này, không tiêu uổng.
“Cảm ơn giám đốc Điền, cảm ơn mọi người.
”
Tôn Lập mặt mày rạng rỡ tỏ ý mọi người yên tĩnh, bỗng hai mắt liếc nhìn, nhìn về phía mẹ con Lý Mộng Đình ở bên dưới.
Bèn đảo con ngươi, nở nụ cười quỷ dị: “Giám đốc Điền, tin rằng ngài chắc từng nghe về “vụ 316” nổi tiếng rồi nhỉ?”
Xoạt—
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cùng lúc thay đổi, các doanh nghiệp khác cũng xì xầm bàn tán, ánh mắt kỳ lạ tập trung ở người hai người bọn họ.
“Tôi nhớ, đó là sự cố mà ngành sản xuất thực phẩm dưới trướng của nhà họ Lý bị khiếu nại?”
“Một sự cố về chất lượng đã xảy ra trong các sản phẩm được bán bởi nhiều công ty dưới trướng nhà họ Lý, dẫn đến 80 người bị ngộ độc.
”
“Hôm đó vừa hay là ngày 16 tháng ba, cho nên được gọi là vụ 316.
”
Nghe những lời bàn luận này, trong mắt của Vương Nhất xẹt qua một tia ý lạnh.
Giám đốc Điền gật đầu, ánh mắt có chút bình thản: “Từng nghe nói, làm sao vậy?”
Tôn Lập cười lạnh: “Những thương nhân vô lương tâm của 316 cũng có mặt trong hàng ngũ đấu thầu, làm kinh doanh lấy trung thành làm đầu, không lừa dối người tiêu dùng là tôn chỉ, sao lại xuất hiện loại cặn bã trong ngành như các người chứ!”
Đột nhiên, giọng nói của Tôn Lập cất cao lên vài tông, tức giận chỉ vào Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, quát: “Giám đốc Điền, loại doanh nghiệp tâm địa xấu xa như này không xứng tham gia buổi đấu thầu lần này, tôi đề nghị, đuổi bọn họ ra ngoài.
”