Chỉ cần là một thành viên của nhà họ Đồng, về cơ bản đều từng dính dáng đến những sản nghiệp không sạch sẽ, nếu thật sự truy cứu, không ai thoát liên quan cả.
Vương Nhất là muốn để nhà họ Đồng thật sự sạch sẽ…
“Vâng, anh Vương!”
Không dám chậm trễ, Đồng Thiên Tường lập tức đồng ý.
Vương Nhất lúc này mới gật đầu.
Vào lúc này, ở cửa lớn của nhà họ Đồng có rất nhiều xe sang chạy vào, một đám người vội vàng chạy tới.
Chính là Diệp Kình Hiên của nhà họ Diệp.
Trước đó vốn muốn ủng hộ Đồng Yên Nhiên, nhưng vì Sử Kiến sử dụng toàn lực, chọc từ trong, nhà họ Diệp gặp phải một vài rắc rối nên không kịp thời chi viện.
Không dễ dàng gì đợi được sự việc được giải quyết, Diệp Kình Hiên lập tức chạy tới nhà họ Đồng.
Lòng anh ta nóng như lửa đốt, rất lo lắng cho an nguy của Đồng Yên Nhiên.
Tuy nhiên, vừa bước vào sân của nhà họ Đồng thì anh ta lập tức sững người.
Thi thể đầy sân, không chỉ có đám con riêng của nhà họ Đồng, còn có thi thể của Đồng Kiệt.
Bỗng chốc, Diệp Kình Hiên trợn to mắt, trong mắt tràn ngập sự khó tin: “Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lúc này, Đồng Yên Nhiên đã hoàn hồn, nói lại toàn bộ dị biến và chuyện lật ngược vào tối nay, cuối cùng nói: “May ngờ Vương Nhất giúp em, nếu không em bây giờ đã chết rồi.”
Nói xong, Đồng Yên Nhiên cũng sợ hãi một trận, nước của nhà họ Đồng vậy mà sâu như thế.
Trước tiên không nói tới chuyện Đồng Chi Thu có liên quan với nhà họ Lãnh, chỉ riêng chuyện hai cao thủ Đồng Kiệt và quản gia lão Hồng, không phải là người nhà họ Diệp có thể ngăn chặn.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Diệp Kình Hiên càng thêm trịnh trọng, cúi người trước Vương Nhất: “Cảm ơn anh Vương đã cứu em út!”
Vương Nhất xua tay: “Sau này nhà họ Đồng và nhà họ Diệp không cần xảy ra xung đột nữa!”
“Đó là đương nhiên.”
Diệp Kình Hiên nhoẻn miệng cười: “Trước đó tôi và Đồng Kiệt có thù, bây giờ Đồng Kiệt đã chết, tôi và nhà họ Đồng cũng không còn thù oán gì nữa.”
Anh ta khựng lại một chút thì quay đầu nhìn sang tất cả mọi người của nhà họ Diệp, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Diệp không còn thù nữa, chỉ có hai nhà họ Đồng – Diệp!”
Nghe vậy, biểu cảm của Đồng Yên Nhiên lúc này mới tốt hơn một chút.
Nhà họ Diệp và nhà họ Đồng lại trở thành người một nhà, điều này có lẽ là tin tốt duy nhất trong tối nay.
Công việc về sau của nhà họ Đồng thì giao cho bọn họ làm, Vương Nhất định rời đi.
Tuy nhiên mới đi được một bước, một người mềm mại thơm ngát lao tới, ôm chặt cánh tay của Vương Nhất.
“Vương Nhất, đừng đi.”
Sắc mặt của Vương Nhất hơi thay đổi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”