“Vậy, được rồi.”
Lý Khinh Hồng do dự một chút, nhanh chóng hôn một cái ở má phải của Vương Nhất: “Lần này hài lòng rồi chứ?”
Vương Nhất không đáp lại, chỉ sờ chỗ Lý Khinh Hồng đã hôn mà cười phá lên.
Lý Khinh Hồng cũng mỉm cười: “Đồ ngốc!”
Vương Nhất bỗng nhớ tới điều gì đó, anh nói với Lý Khinh Hồng: “Vợ, lát nữa anh phải đến sân bay một chuyến.”
Lý Khinh Hồng thấy lạ nên hỏi: “Đến sân bay làm gì?”
“Đón một người.”
Vương Nhất nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Chỉ cần anh ta ra tay, ba rất có khả năng có thể hồi phục.”
“Thật sao? Người này là ai?”
Nghe vậy thì Lý Khinh Hồng cũng có vẻ kích động.
Lý Thiên Dương đỡ đạn vì cô, chung quy là một cái gai trong tim cô, cho dù biết nếu không đỡ thì cô sẽ chết, nhưng cô cũng cảm thấy áy náy.
Đây là nguyên nhân Vương Nhất lúc đầu nhớ mãi không quên Lý Khinh Hồng.
Thà tổn thương bản thân, cũng phải cứu người khác.
5 năm trước đối với Vương Nhất là như vậy, bây giờ đối với Lý Thiên Dương lại như vậy, người phụ nữ như này, Vương Nhất sao có thể không cho cô mọi thứ được chứ?
“Anh ta tên là Khương Sinh, mọi người gọi là ‘Y si’.”
Vương Nhất nói với Lý Khinh Hồng.
“Y si?!”
Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, sau đó rơi vào trầm mặc.
Vương Nhất còn tưởng cô vui quá nói không thành lời, không ngờ Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc thì bỗng hỏi: “Anh ta và Thương si Thương Kính Tùng, Nhạc si Thái Kim Phụng có quan hệ gì? Hoặc nói, có quan hệ gì với anh?”
Lời chất vấn bất thình lình, Vương Nhất nhất thời không phản ứng kịp, có hơi đơ ra.
Lý Khinh Hồng không phải kẻ ngốc, đặc biệt là sau khi biết thân phận của Vương Nhất thì cô càng ngày càng có loại cảm giác bị Vương Nhất bỏ xa.
Rõ ràng cô mới là con gái của vương tộc, thiên chi kiêu nữ, còn là chủ tịch của tập đoàn, nhưng sau khi cô càng ngày càng hiểu Vương Nhất, sự chênh lệch giữa cô và Vương Nhất lại càng ngày càng lớn, giống như cách trời và đất.
Chỉ có ở lĩnh vực nào đó có quyền uy và quyền lực rất lớn mới có thể được gọi là “si”.
Mà bất luận là Thương si hay Nhạc si đều có quan hệ với Vương Nhất, bây giờ lại tới thêm một Y si, sự nghi ngờ của Lý Khinh Hồng đối với Vương Nhất càng ngày càng lớn.
Thấy Vương Nhất trầm mặc, vẻ mặt của Lý Khinh Hồng lại dịu đi một chút: “Nếu anh không muốn nói, cũng không sao, dù sao anh sẽ không hại em.”