Cô là một người tùy hứng, cho dù bản thân muốn biết, chỉ cần đối phương không muốn nói thì cô cũng sẽ không ép anh.
Vẻ mặt của Vương Nhất rung động, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh không có ý không nói cho em, anh chỉ là đang nghĩ nên nói như nào…”
“Mặc kệ là Thương si hay Nhạc si, hay là Y si, bọn họ đều đứng về phía anh.”
Vương Nhất vẫn nói ra một chút sự thật.
Thất si của nước H, thật ra đều nghe lệnh của Vương Nhất, chỉ có điều nói ra thì quá kinh hãi thế tục, Vương Nhất đổi cách nói khiến người khác dễ chấp nhận hơn.
Nhưng Lý Khinh Hồng vẫn cực kỳ sửng sốt.
Chẳng trách ngay cả thương hội Hồng Ưng cũng cung kính với Vương Nhất, chẳng trách đệ tử của Nhạc si sẽ không chút do dự mà chọn tập đoàn Lệ Tinh của cô, thật ra không phải là nể mặt cô, mà là Vương Nhất!
Nhất thời vẻ mặt của Lý Khinh Hồng có hơi đờ đẫn, vậy mà có loại cảm giác không xứng với Vương Nhất.
Vương Nhất lại rất tự nhiên mà nắm tay của cô: “Còn nhớ lời anh nói không, em đối với anh mà nói có ý nghĩa rất sâu đậm, cái anh nợ em cả đời này cũng không thể trả hết, chuyện anh có thể làm chỉ có bảo vệ em một đời bình an.”
“Khi anh nắm tay em, cả thế giới đều xoay quanh vì em.”
Nghe thấy lời nói gần như tỏ tình đó của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng đ ộng tình mà đỏ hoe mắt.
Phải.
Với thân phận của anh, người phụ nữ nào mà không có, nhưng lại cứ túc trực ở bên cạnh cô, bỏ ra mà không cầu nhận lại, bầu bạn bên nhau, như vậy là đủ rồi.
“Chồng, cảm ơn anh!”
Lý Khinh Hồng rơi nước mắt hạnh phúc, cô rất may mắn, không có bỏ lỡ Vương Nhất.
“Vợ, anh cũng phải cảm ơn em.”
Vương Nhất khẽ mỉm cười, sau khi hôn một cái trên mặt Lý Khinh Hồng, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh.
Dưới tòa nhà bệnh viện, Khương Nhã My đã đợi từ lâu.
“Lên xe!”
Vương Nhất lên chiếc xe Porsche màu đen đó, Khương Nhã My đạp ga, đến sân bay đúng giờ.
Máy bay từ từ hạ cánh.
Một người đàn ông tóc trắng từ từ bước ra, chính là Y si.
Y si thật ra không già.
Nhìn trông cũng chỉ khoảng 30 tuổi.
Chỉ là một mái tóc bạc trắng khiến anh ta nhìn trông hơi già.
Đi tới gần, Vương Nhất và Khương Nhã My cũng nhìn thấy gương mặt của Y si.
Tướng mạo rất giống văn nhân cổ đại, mặc trên mình chiếc áo choàng trắng, mày kiếm rõ ràng.
Ở sân bay người qua người lại, ánh mắt của anh ta chỉ nhìn thoáng qua thì nhìn thấy Vương Nhất và Khương Nhã My ở trong đám đông, không khỏi cất nhanh bước chân.
Vương Nhất nở nụ cười, Khương Nhã My lại bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất không vui.
“Xin hỏi cậu chính là ngài Y si sao?”