Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Bỗng nhên một ông lão ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu đi về phía Y si, vẻ mặt đầy khẩn trương.

Y si dừng bước chân, không vì cách ăn mặc của đối phương mà sinh lòng chán ghét, ngược lại khẽ mỉm cười: “Y thuật vô bờ, trên đời không có người si mê tuyệt đối, ông lão đừng nói tới danh hiệu ‘Y si’ nữa, trực tiếp gọi Khương mỗ là được.”

Ông lão bẩn thỉu nghe vậy thì càng kích động tới múa tay múa chân: “Khi còn sống, cuối cùng cũng gặp được Y si!”

Người ở xung quanh đều liếc nhìn ông ta một cách chê bai, tất cả đều đi vòng.

Ông lão rách rưới cũng không để bụng, vội nói: “Ngài Y si, tôi có chuyện lớn muốn nhờ cậu giúp, hai đứa cháu của tôi, một đứa nằm trong bệnh viện hôn mê đến nay, một đứa phần lớn gương mặt bị hủy hoại, muốn mời Y si đi chữa trị!”

Y si chợt sững người, sau đó cười nói: “Tôi biết rồi, ông lão, hai đứa cháu của ông tôi sẽ đi thăm, chỉ là bây giờ tôi có việc gấp, có thể đợi vài ngày không?

Thái độ của Y si khách sáo, càng không có lời không đúng mực, không ngờ ông lão lại thay đổi sắc mặt, kích động nói: “Không được, tôi không đợi được, ngài cậu bây giờ theo tôi đi chữa trị cho hai đứa cháu của tôi!”

Nói xong thì túm lấy cổ tay của Y si, muốn cưỡng chế kéo đi.

Nhưng bất luận ông ta dùng sức thế nào, Y si vẫn không nhúc nhích.

Bụp!

Y si giật mạnh tay áo, ông lão bẩn thỉu đó loạng choạng vài bước về sau.

“Tôi đã nói rồi, đợi giải quyết chuyện quan trọng xong thì tôi tự nhiên sẽ tìm tới cửa.”

Y si tức giận nói: “Nếu ông còn quấn lấy như này, đừng trách tôi không khách sáo!”

Động tĩnh bên đó đương nhiên gây nên sự chú ý của Vương Nhất.

Ông lão bẩn thỉu đó, Vương Nhất lại có chút gương mặt, hình như từng gặp ở đâu đó.

“Ông ta là ai?”

Vương Nhất hỏi.

Khương Nhã My liếc nhìn, hờ hững nói: “Ông ta là ông nội của Kim Thúy Như, nguyên gia chủ của nhà họ Kim, Kim Tuân.”

“Là ông ta sao?”

Vương Nhất hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ lại, anh cũng nhớ ra rồi.

Nửa năm trước, khi anh đến nhà họ Kim đòi lời giải thích, trong lúc tức giận thì diệt nhà họ Kim, trên dưới mấy chục người đều bị bắt, trong đó bao gồm gia chủ của nhà họ Kim – Kim Tuân.

Chỉ có điều Kim Tuân của lúc đó tràn ngập khí lực, chỉ điểm giang sơn, đâu có ăn mặc giống như ăn mày như bây giờ?

Vương Nhất cũng có hơi xuýt xoa, ai có thể ngờ được một ông lão ăn xin như này từng là gia chủ của nhà họ Kim cao cao tại thượng?

“Ông ta không phải nên bị nhốt trong tù hay sao, sao lại ở đây?” Vương Nhất hỏi.

Khương Nhã My nói: “Đây đều là một vài chuyện nhỏ nên Tiêu Thiết không thông báo với cậu Kim Tuân năm nay đã hơn 80 tuổi, không chịu được cuộc sống khổ sở trong tù, mấy lần suýt chết, vì để bảo đảm sự an toàn của Kim Tuân, bọn họ đã liên lạc với Kim Thúy Như.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui