Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, mặt mày Kim Tuân lại xám như tro tàn, không dễ dàng gì mới tìm được Y si, có thể cứu được Kim Thành Vũ, không ngờ nửa đường nhảy ra một Vương Nhất.

Hơn nữa, vậy mà còn gọi Vương Nhất là ‘thiếu chủ’.

Điều này lập tức dập tắt hy vọng của Kim Tuân.

“Chúng ta đi thôi.”

Vương Nhất định đưa Y si đến bệnh viện.

Kim Tuân lại gầm lên một tiếng: “Khoan đã!”

Đám người Vương Nhất đều dừng bước, quay đầu nhìn Kim Tuân.

Gia chủ của nhà họ Kim trước đây sa sút tới cảnh này, Vương Nhất căn bản sẽ không muốn đối phó ông ta.

Đương nhiên, anh cũng không phải là người sẽ chủ động gây chuyện.

Lúc này, gió thổi rối mái tóc bù xù của Kim Tuân, gương mặt của ông ta càng thêm già nua.

Ông ta tức giận nhìn Vương Nhất, bỗng nhiên bụp một tiếng, quỳ ở trước mặt Vương Nhất.

Trán đập mạnh xuống đất, lập tức có vết máu.

Sắc mặt của Vương Nhất hơi thay đổi: “Ông là muốn làm gì?”

Mối thù 5 năm trước thì xí xóa hết khi nhà họ Kim bị diệt môn, anh và nhà họ Kim đã không còn nợ nần gì nhau nữa.

Đầu của Kim Tuân vẫn dập trên đất, trầm giọng nói: “Cầu xin cậu để ngài Y si cứu cháu của tôi!”

“Tôi nguyện dùng cái mạng già này của tôi để đổi!”

Vương Nhất trầm mặc nhìn một màn này, từ giọng điệu của Kim Tuân, anh có thể cảm nhận được ông ta thật sự hối hận, cũng thật sự biết sai rồi.

Ông ta của bây giờ không phải gia chủ của nhà họ Kim, chỉ là một ông lão ăn mày quan tâm tới cháu của mình mà thôi.

Anh khẽ thở dài: “Ông không cần như vậy, Y si đã nói rồi, chữa xong cho người thân của tôi, anh ta tự sẽ đến chữa cho Kim Thành Vũ.”

“Chuyện này không phải nghe lệnh của ai, mà là thuân thủ tấm lòng bác sĩ của anh ta!”

Lời này vừa dứt, Kim Tuân cả người rung lên, trong mắt tràn ngập sự áy náy.

Ông ta đã sống 80 năm, lại không nhìn rõ tình hình bằng một thanh niên.

Mà người này còn là người ở rể mà trước kia ông ta dùng để hạn chế cháu gái của ông ta.

Thật là sự đời vô thường, vừa bi ai vừa cảm thán!

“Thiếu chủ, từ lần từ biệt ở biên giới phía Bắc đã có một khoảng thời gian, anh sống tốt chứ?”

Y si ngồi ở vị trí phía sau, cười ha hả hỏi.

Nhớ lại những năm tháng trong quân ngũ, Vương Nhất cũng nhếch khóe môi, nở nụ cười.

“Không tồi, có một người vợ yêu tôi, còn có một cô con gái 5 tuổi.”

Nói xong lại quay đầu nhìn sang Y si: “Các anh cũng không cần gọi tôi là thiếu chủ, tôi đã giải ngũ, thất si tôi cũng giải tán rồi, các anh bây giờ là người tự do.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui