Y si nghe vậy thì lại trầm mặc một trận.
Long chủ giải ngũ là tổn thất của Ẩn Vu, là tổn thất của quốc gia.
May mà biên giới phía Bắc bây giờ đã không có kẻ địch, không ai dám xâm phạm nữa.
Khi Vương Nhất giải ngũ, không có kinh động bất cứ ai, chỉ giải tán thất si mà thôi, chỉ có điều thất si không muốn rời đi, dùng cách của mình mà hiệu trung với long chủ.
“Quy tắc không thể bỏ, lúc thiếu chủ cứu bảy người chúng tôi thì chúng tôi thề rằng, sẽ thề chết đi theo!”
Vẻ mặt của Y si rất nghiêm túc, nói: “Chúng tôi đều đang điều tra chuyện 3 năm trước.”
Trong lòng Vương Nhất có luồng hơi ấm chảy qua, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Tổ chức đó quá nguy hiểm, các anh đừng dính vào quá sâu.”
Y si trầm mặc không nói, quay đầu nhìn sang Khương Nhã My, trên mặt nở một nụ cười.
Vương Nhất sắp xếp anh ta và Khương Nhã My ngồi ở hàng ghế sau, là có thâm ý.
“Nhã My, tôi biết cô những năm nay sống không tốt lắm, nhưng cô phải biết, bất luận như nào cửa lớn trong nhà luôn mở vì cô bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt của Khương Nhã My càng thêm lạnh lẽo, quay mặt đi: “Có liên quan gì tới anh chứ?”
Y si cũng không để tâm, chỉ là không tiếp tục nói nữa, dừng lại đúng lúc.
Vương Nhất thấy vậy cũng thở dài trong lòng.
Xem ra Nhã My vẫn không thể tha thứ cho gia tộc của cô ấy.
Y si tên là Khương Sinh, Khương Nhã My cũng họ Khương.
Quan hệ của hai người, nhìn thoáng cái là biết.
Điều này Vương Nhất đã biết khi ở Ẩn Vu, sự đời có lúc lại trùng hợp như thế.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã tới bệnh viện.
Khương Nhã My không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, cô ta lái xe rời đi, ngay cả câu chào cũng không có.
Dõi theo xe của Khương Nhã My đi xa, khóe miệng của Y si nở nụ cười khổ, tiếp tục nhìn sang Vương Nhất.
“Thiếu chủ, tôi có một chuyện muốn cầu xin.”
Vương Nhất biết là chuyện của Khương Nhã My, vì vậy vội nói: “Có chuyện gì?”
“Tôi hy vọng thiếu chủ có thể chăm sóc cho Nhã My.”
Khương Sinh thở dài, giọng điệu thâm trầm: “Nhã My vẫn hận nhà họ Khương tôi, người trong nhà cũng rất bài xích cô ấy, chính vì như vậy, cô ấy mới tòng quân.”
“Vốn tưởng tòng quân sẽ tìm được bến đỗ của cô ấy, không ngờ 3 năm trước lại xảy ra chuyện như vậy, số của Nhã My rất lận đận…”
Vương Nhất và Lãnh Nhan đều trầm mặc, Khương Nhã My chưa từng nói tới thân thế của mình, cũng là sau khi biết Y si, bọn họ mới biết Khương Nhã My thật ra cũng là người của đại gia tộc đến từ Yên Kinh.
Là cái gì khiến một cô gái của gia đình giàu có chạy đi tòng quân?
Khương Sinh không nói, Khương Nhã My càng sẽ không mở lòng.
Vương Nhất không tiện hỏi nhiều, chỉ nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Nhã My, đêm mưa gió sấm chớp của 3 năm trước, tôi cũng đã cho cô ấy một lời hứa!”