Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Trên mặt của Vương Nhất cũng nở nụ cười: “Một khoảng thời gian không gặp, tài ăn nói của anh tiến bộ rồi, mau khám cho ba tôi đi.”

Cùng lúc thì lưu tâm hơn.

Anh vừa rồi rõ ràng nhìn ra, Lý Khinh Hồng và Y si quen nhau, do đó có thể thấy, nhà họ Khương sau lưng Y si, cũng đến từ Yên Kinh..

Khương Sinh không chần chừ nữa, đang chuẩn bị kiểm tra.

“Không được!”

Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc đứng bật dậy, cả người chặn ở trước mặt Y si: “Ông là ai, dựa vào đâu mà kiểm tra cho chồng tôi, có giấy phép hành nghề y không? Xảy ra chuyện cẩn thận tôi kiện ông!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Y si cũng chưa phản kịp ứng là chuyện gì, quay đầu nhìn sang Vương Nhất như muốn hỏi.

Vương Nhất cũng lạnh mặt, vừa rồi anh đã giới thiệu Y si, Châu Mỹ Ngọc còn chặn ở trước mặt, rõ ràng không muốn chữa khỏi cho Lý Thiên Dương.

“Mẹ, mẹ làm gì đấy? Còn không mau tránh ra!”

Lý Mộng Đình vội vàng kéo Châu Mỹ Ngọc ra: “Người ta là bác sĩ nổi tiếng, tới chữa bệnh cho ba!”

Châu Mỹ Ngọc đương nhiên biết Y si là bác sĩ nổi tiếng, nhưng chính vì như vậy, bà ta mới không thể để Y si chữa trị!

Nếu Lý Thiên Dương tỉnh thì bà ta không phải đã làm uổng công hay sao?

Đồng thời, bà ta cũng sợ, nếu hành động thất bại, có người điều tra, tra tới bà ta thì cái gì cũng chấm hết rồi.

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của bà ta trở nên rất khó coi, đột nhiên chỉ vào Y si, hét lên một tiếng.

“Không được, mẹ không tin cậu ta, ngộ nhỡ cậu ta là giả, muốn hại Thiên Dương thì phải làm sao?”

Giọng của Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trở nên sắc bén, dọa cho tất cả mọi người trong phòng giật mình.

Trong phòng lập tức yên ắng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc cũng ý thức được phản ứng của mình quá khích, vội vàng kéo Lý Mộng Đình ngồi xuống: “Mộng Đình à, mẹ cũng là lo lắng cho sự an toàn của Thiên Dương, con nhìn xem người đó, toàn thân trên dưới đâu có điểm nào giống bác sĩ đàng hoàng chứ!”

Nói xong, Châu Mỹ Ngọc còn đưa tay chỉ cách ăn mặc của Khương Sinh, vẻ mặt khinh thường.

“Áo blouse trắng cũng không mặc, đã là thời đại nào rồi, còn mặc áo choàng dài, quê mùa chết đi được.”

Lý Mộng Đình không biết hai chữ Y si này đại biểu cho cái gì, cũng cảm thấy lời của Châu Mỹ Ngọc có lý, không khỏi nghi ngờ nhìn sang Y si.

“Ai nói cho tôi biết, bác sĩ thì nhất định phải mặc áo blouse trắng sao?”

Vương Nhất cũng lạnh lùng đáp lại.

“Một chiếc áo choàng, ý chỉ sự thanh liêm, cứu người chữa bệnh, sao ở trong mắt bà lại là quê mùa?”

“Còn thanh liêm…”

Châu Mỹ Ngọc cười khinh thường, chỉ vào Khương Sinh rồi nói: “Cậu nhìn xem cách ăn mặc này của cậu ta, còn nhuộm cả đầu tóc trắng, đâu có bác sĩ nào ăn mặc như này?”

“Theo tôi thấy, cậu ta là bác sĩ lang băm cậu tìm bừa ở trên phố, không có bản lĩnh gì cả, là tới lừa tiền!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui