Những lời này của anh cố tình nói cho Châu Mỹ Ngọc nghe.
Trước đó, anh không nghi ngờ Châu Mỹ Ngọc, nhưng phản ứng khả nghi của bà ta hôm nay khiến Vương Nhất nổi lòng nghi ngờ.
Bất cứ ai tổn thương tới người thân của anh, anh sẽ không để bọn họ sống tốt!
Sau khi Vương Nhất đi, Lý Mộng Đình lập tức kéo Châu Mỹ Ngọc ra ngoài, vẻ mặt trịnh trọng: “Mẹ, mẹ nói thật với con đi, ba xảy ra chuyện, có liên quan tới mẹ không?”
Bỗng chốc Châu Mỹ Ngọc cũng thay đổi sắc mặt: “Con nghi ngờ mẹ ư?”
Sự uy hiếp của Vương Nhất đã khiến bà ta đứng ngồi không yên, cộng thêm lời chất vấn của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc lại có loại cảm giác họa lớn giáng xuống.
“Không phải con nghi ngờ mẹ, mà là mọi hành vi của mẹ rất khó không khiến người khác sinh nghi ngờ!”
Lý Mộng Đình nói xong thì mắt cũng đỏ hoe: “Sát thủ vốn nhằm vào chị Lý, chỉ vì ba đỡ một viên đạn thay cho chị Lý mới hôn mê nằm viện, mẹ lại nhân lúc chúng con không chú ý, muốn ra tay với chị Lý và Tử Lam, còn không cho thần ý khám bệnh cho ba, mẹ, con có lúc thật sự không biết mẹ đang nghĩ gì!”
Cô ta cố tình đè nén giọng nói chính là không muốn để người khác nghe thấy, do đó có thể thấy, cô ta cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Châu Mỹ Ngọc.
“Mộng Đình, sao con có thể nghi ngờ mẹ chứ!”
Châu Mỹ Ngọc cũng lập tức bật khóc, không phải là trong lòng hổ thẹn, mà là bị dọa khóc, nước mắt nước mũi lèm nhem: “Mẹ là mẹ của con, mẹ và Thiên Dương là vợ chồng, có lý do gì muốn giết Thiên Dương chứ? Còn không phải là sợ những kẻ lừa đảo giang hồ đó hại ông ấy hay sao?”
“Còn cả người phụ nữ kia, mẹ vừa nhìn thì thấy cô ta không thuận mắt, trước đó cô ta làm khó chúng ta như nào. Con lẽ nào không biết ư, mẹ chỉ là muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà chúng ta mà thôi, lẽ nào chuyện này có gì sai sao?”
Bà ta nói rất đau lòng, người không biết còn tưởng bà ta mới là người bị hại, Lý Mộng Đình cũng nhất thời mềm lòng, không nhịn được mà túm tay của Châu Mỹ Ngọc: “Nếu đã như vậy, mẹ, vậy chúng ta cùng nhau túc trực ở bên cạnh ba, thần y nói rồi, chỉ cần là tiếng gọi của người thân thiết thì có hy vọng khiến ba tỉnh lại.”
“Ừ, mẹ còn có việc, con đi trước đi.”
Châu Mỹ Ngọc lau sạch nước mắt, điều chỉnh cảm xúc, nói với Lý Mộng Đình.
Nói xong thì vội vàng chạy xuống dưới bệnh viện, tìm một chỗ không có người, gọi vào số điện thoại đó.
Tút tút tút…
Rất nhanh cuộc gọi được kết nối, truyền tới âm thanh máy móc sau khi biến giọng của một người đàn ông.
“Có chuyện gì sao?”
“Bên tôi xảy ra chuyện rồi.”
Châu Mỹ Ngọc đè thấp giọng, nói lại một lượt cục diện hiện nay.
Bây giờ, bà ta đã không rút ra được, chỉ có thể cầu sự giúp đỡ của đối phương.
Dù sao, người đề xuất hợp tác là ông ta.
Ở đầu bên kia, người đàn ông trầm mặc một lát, nói: “Cũng tức là… thất bại rồi?”
Châu Mỹ Ngọc rất sợ, vội nói: “Bây giờ phải làm sao, tôi đã bị người khác nghi ngờ, nếu còn tiếp tục như này, tôi nhất định sẽ bị nghi ngờ!”