Diệt nhà họ Văn, lật đổ nhà tổ của nhà họ Hồ, kết giao nhà họ Hạ, đấu giá gây áp lực cho quần hùng.
Cái tên Vương Nhất này, đã định sẵn sẽ trở thành truyền kỳ.
Mắt của Kim Thành Phong cũng đỏ ngầu, thấp giọng nói: “Em có thể có ngày hôm nay, nguyên nhân rất lớn là do anh Vương.”
“Bất cứ thế lực có quan hệ tốt với anh Vương thì đều sống rất tốt, bất cứ thế lực nào đối địch với anh Vương thì đều bị tiêu diệt, chúng ta đều nhìn nhầm rồi!”
Một câu cuối cùng “chúng ta đều nhìn nhầm rồi”, trực tiếp nói cho Kim Tuân run rẩy cả người, cả người lập tức già đi mấy tuổi.
Đây chính là cháu rể phế vật mà ông ta tìm, hiện nay đã biến thành sự tồn tại mà bọn họ phải ngước nhin.
Nếu để anh và Kim Thúy Như kết hôn như bình thường, vậy thì nhà họ Kim của ông ta sẽ huy hoàng tới mức nào?
Vương tộc Yên Đô, cũng chẳng qua chỉ có vậy!
Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân đã hoàn toàn ngây ngốc, bị dọa cho không dám thở mạnh.
Vương Nhất không lên tiếng, chỉ bình tĩnh liếc nhìn bọn họ, dẫn Y si rời đi.
“Anh Vương, tôi tiễn anh!”
Kim Thành Phong vội vàng chạy ra ngoài, cẩn thận đi theo đằng sau Vương Nhất.
Nhìn Kim Thành Phong ở đằng sau, Vương Nhất bỗng mỉm cười: “Cậu không cần sợ tôi như vậy, tất cả sự tích mà cậu nói vừa rồi, đều không phải là ý ban đầu của tôi.”
Kim Thành Phong sững người, tim đập thình thịch.
Chỉ thấy Vương Nhất ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời xanh biếc, từ từ nói: “Ý ban đầu của tôi chỉ là muốn bình thường, dùng phần đời còn lại ở bên bọn họ, không cầu một đời một kiếp, chỉ mong sớm chiều bên nhau, chỉ vậy là được!”
Bỗng chốc, cả người Kim Thành Phong rung lên.
Phải, đây mới cuộc sống của anh khát khao, nhưng trên đời này lại có rất nhiều người không có mắt nhìn, ép anh phải lộ ra răng nanh không dễ gì mới thu lại được.
Ngoài sân, người đẹp ở đó, rực rỡ bóng đỏ.
Một hai làn gió, vầng trăng khuyết sáng tỏ, hoa đào vẫn cười gió xuân.
Vương Nhất và Y si đã đi xa, Kim Thành Phong lại vẫn ngây ra tại chỗ, mãi không có phản ứng.
Lúc này, Vương Nhất nhận được điện thoại của Lý Mộng Đình.
Nội dung chỉ có mấy từ.
“Ba sắp tỉnh rồi!”
“Ba sao rồi?”
Vương Nhất và Y si ngay lập tức chạy về bệnh viện, hỏi han tình hình của Lý Thiên Dương.
Lý Mộng Đình và Lý Khinh Hồng đang túc trực ở hai bên, Châu Mỹ Ngọc ngồi trong góc.
Từ sau khi biết hành vi độc ác của Châu Mỹ Ngọc, đám người Vương Nhất thương lượng xong rồi quyết định, không cho Châu Mỹ Ngọc cơ hội một mình chăm sóc Lý Thiên Dương.
Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng rất lo lắng, dáng vẻ mất hết hồn vía.