Trái tim của Lý Mộng Đình cũng dần bình ổn lại, nhưng biểu cảm trên mặt lại có dáng vẻ sợ hãi.
Một bóng đen dần tới gần cô ta.
Trong tay cầm một dây nịt, chuẩn bị vòng qua cổ của Lý Mộng Đình…
Bóng đen đằng sau từ từ hiện ra.
Chỉ thấy Châu Mỹ Ngọc giơ cao dây nịt, ánh mắt nhìn Lý Mộng Đình tràn ngập sự dữ tợn.
Vừa rồi khi ở bên ngoài tờ túi trống không, trong lòng bà ta có loại cảm giác cực kỳ bất an.
Đẩy cửa ra nhìn lại thấy mặt mày Lý Mộng Đình hoảng hốt ngồi trên đất, hướng về vị trí chiếc điện thoại của bà ta.
Vào khoảnh khắc này thì bà ta biết, bí mật của bà ta có thể đã bị lộ.
Sau đó, bà ta mở điện thoại ra xem, phát hiện 1 phút trước có một ghi chép cuộc gọi kéo dài một giây.
Bà ta hoàn toàn tin rằng con gái của bà ta đã nói chuyện với người đàn ông thần bí đằng sau bà ta.
Vì vậy, Châu Mỹ Ngọc rơi vào trạng thái điên cuồng đã nổi lên sát tâm, dù là con gái của mình, cũng phải giết người diệt khẩu.
“Con gái, đừng trách mẹ, phải muốn thì trách con nghe cuộc gọi đó!”
Châu Mỹ Ngọc điên cuồng nói ở trong lòng.
Ngay sau đó, hằn học vòng về cổ của Lý Mộng Đình.
Bà ta muốn siết chết con gái của mình!
Vì để bảo vệ mình!
Cạch!
Vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một dáng người cao ráo dẫn theo y tá lạnh lùng đeo khẩu trang trắng đi vào.
Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho rùng mình, lập tức từ bỏ việc siết cổ chết Lý Mộng Đình.
Nghe thấy động tĩnh, Lý Mộng Đình cũng xoay người lại.
Nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc đứng ở đằng sau mình thì lập tức thay đổi ánh mắt.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ, mẹ là muốn đi tới hỏi xem con có mệt không, hay là để mẹ trông đêm, con đi nghỉ ngơi một lát.”
Trên trán Châu Mỹ Ngọc tỏa mồ hôi lạnh, lớp áo sơ mi đằng sau đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt của Lý Mộng Đình lại lặng lẽ liếc nhìn hai tay giấu ở đằng sau của bà ta, lập tức đồng tử co rút, cô ta đã hiểu được cái gì đó.
Cô ta vô thức lùi lại một bước, duy trì khoảng cách an toàn với Châu Mỹ Ngọc, bảo vệ sát sao bên cạnh Lý Thiên Dương.
“Không cần, con không mệt, mẹ đi ngủ đi!”
Châu Mỹ Ngọc lại ngồi trở lại sô pha, trong mắt rất không cam tâm.
Chỉ có thể trút giận lên người y tá đột nhiên đi vào.
“Muộn như vậy rồi, còn đi vào làm cái gì, làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi!”
Nếu không phải do cô ta thì bà ta đã thành công rồi!
Nữ y tá hờ hững liếc nhìn bà ta, móc ống kim ra: “Tiêm.”