Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Là người ám sát bên ngoài thì cũng thôi đi, không ngờ lại là trộm nhà!

“Tôi đã trả được nhật lý liên lạc và ghi chép chuyển khoản của Châu Mỹ Ngọc, dạo gần đây bà ta thường xuyên liên lạc với mấy số điện thoại không rõ khu vực, mỗi lần gọi điện không quá một phút.”

“Đồng thời, trong tài khoản của bà ta đột nhiên thiếu mất 3 tỷ, chính là vào trước ngày ba anh bị hại.”

“Bên dưới là bản gốc của cuộc gọi mà tôi bảo thủ hạ lấy được, tuy không thể khôi phục 100%, nhưng khôi phục 50% thì vẫn được.”

Rất nhanh, một file ghi âm được chuyển vào điện thoại của Vương Nhất.

Vương Nhất bật lên, lập tức trong tai nghe truyền ra đoạn đối thoại đứt đoạn của Châu Mỹ Ngọc và một người đàn ông có giọng máy móc.

“Gom 3 tỷ…”

“Tôi giải quyết phiền nào cho bà.”

“Tổ chức bữa tiệc, chọn ra tay lúc đó.”

“Mục tiêu không phải Lý Thiên Dương, mà là Lý Khinh Hồng!”

Ầm!

Nghe thấy bản gốc của cuộc điện thoại đã được khôi phục, trong mắt Vương Nhất lập tức tỏa ra sát ý vô tận.

“Châu Mỹ Ngọc!”

Anh gần như nghiến răng nói ra tên của Châu Mỹ Ngọc.

“Thiếu chủ, cần ra tay không?”

Lãnh Nhan trầm giọng hỏi.

Vương Nhất trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Nếu đã biết hung thủ là ai thì không vội lúc này, một mình Châu Mỹ Ngọc không có lá gan đó, đằng sau nhất định có nhà họ Châu đang chống lưng cho bà ta!”

“Thả dây dài, câu cá lớn, mục đích của tôi không phải chỉ là một mình Châu Mỹ Ngọc, còn là người đàn ông thần bí sau lưng bà ta!”

“Vâng!”

Cúp máy, Vương Nhất lại quay lại phòng bệnh.

Lúc này Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đã quay lại, Châu Mỹ Ngọc giống như người không có chuyện gì, ngồi ở sô pha nghịch điện thoại.

Lý Mộng Đình lại có dáng vẻ mất hồn mất vía, rất nhanh đã đứng dậy rời đi.

Tuy Lý Thiên Dương đã tỉnh, nhưng vẫn cần giữ lại bệnh viện quan sát vài ngày.

Y si đang muốn đứng dậy cáo từ, Vương Nhất lại gọi ông ta lại.

“Sinh, đợi đã.”

Y si mặt mày ngạc nhiên, ở trong ấn tượng của ông ta, thiếu chủ rất ít khi gọi tên của ông ta.

“Thiếu chủ, có gì căn dặn?” Ông ta cung kính nói.

Trên mặt Lý Khinh Hồng hiện ra một tia áy náy: “Thật ra ngoài ba tôi ra, còn có một bệnh nhân cần ông đi xem thử.”

“Cô ấy ở Giang Thành, tên là Hạ Trân, mắc bệnh tim, tim rất yếu, ông xem thử xem có cách gì không.”

Y si chợt sững người, sau đó cười sảng khoái: “Tôi còn tưởng chuyện gì, chỉ cần là chuyện liên quan tới chữa bệnh cứu người, tôi không từ chối!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui