Chỉ thấy một cô gái đang tùy ý bày dụng cụ pha trà, nhìn từ bóng lưng, một mái tóc dài suôn mượt giống như thác đổ xõa ở eo.
Động tác bày trí dụng cụ pha trà rất thuần thục, khiến người khác sợ hãi.
Nhìn một cái biết người trong nghề.
“Kim Thúy Như?”
Lý Mộng Đình không kìm được mà thốt lên.
Kim Thúy Như quay lại, nở nụ cười hờ hững với Lý Mộng Đình: “Tỉnh rồi à?”
“Cô muốn làm cái gì?”
Lý Mộng Đình lớn giọng chất vấn, đối với người phụ nữ này, cô ta chỉ có sợ.
Bất luận là thủ đoạn, hay mưu trí, Lý Mộng Đình biết mình không phải đối thủ của người phụ nữ này.
Thấy bộ dạng sợ hãi của Lý Mộng Đình, Kim Thúy Như khẽ cười một tiếng: “Đừng căng thẳng, những người đưa cô tới đây không phải thủ hạ của tôi, thủ hạ của tôi sẽ không thô lỗ như vậy.”
“…”
Vì vậy Lý Mộng Đình nghe hiểu một câu, Kim Thúy Như còn có đồng bọn.
Cô ta không nhịn được mà hỏi: “Cô rốt cuộc muốn làm gì, trên người tôi không có thứ cô muốn.”
Kim Thúy Như tiếp tục cười: “Trên người cô không có thứ tôi muốn, nhưng tôi sắp có thể có được thứ tôi muốn.”
Nghe vậy, Lý Mộng Đình biết, Kim Thúy Như cũng không thoát được liên quan tới những chuyện xảy ra dạo gần đây.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, lát nữa tôi thả cô trở về.”
Kim Thúy Như pha một ly trà, đưa tới trước mặt Lý Mộng Đình.
Lý Mộng Đình không có cầm, chỉ càng thêm cảnh giác nhìn cô ta.
Bỗng nhiên, trong mắt cô ta mang sự cầu xin.
Cô đừng lợi dụng tôi, tôi căn bản chưa từng nghĩ sẽ phá hoại gia đình của bọn họ, xin cô tha cho tôi.”
Kim Thúy Như lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải tôi lợi dụng cô, mà trong lòng cô vốn có lòng riêng.”
“Cô mở miệng thì nói chưa từng nghĩ sẽ phá hoại gia đình của anh ta, thật ra trong lòng vẫn hy vọng bọn họ ly hôn, có đúng không?”
Đồng tử của Lý Mộng Đình lập tức co rút: “Tôi không có!”
“Vậy ư?”
Kim Thúy Như khẽ mỉm cười, cô ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cô và Vương Nhất quen nhau sớm nhất, nếu không có tôi, người cuối cùng ở bên anh ta chắc là cô, nhưng lại vì nhiều nguyên nhân, cô bỏ lỡ anh ta, trong lòng cô không hối hận sao?”
Lời của Kim Thúy Như mang theo sự cám dỗ, nhắm thẳng vào nội tâm của Lý Mộng Đình, khiến cho cả người cô ta run rẩy không ngừng.
“Ở trước mặt tôi, cô có thể phủ nhận, nhưng cô không thể phủ nhận trái tim của cô.”
“Mỗi một người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cô không sai, chỉ là tỉnh ngộ hơi muộn mà thôi.”