Hai mắt Kim Thúy Như dại ra, sau đó, mặt mày càng thêm khó coi.
“Giữa cô và anh ấy ngoại trừ mối tình một đêm mong manh như giọt sương mai và việc cô mang thai đứa con của anh ấy ra thì còn lại gì đâu chứ?”
Cô ta cắn môi, thất thố quát Lý Khinh Hồng một tiếng.
Lý Khinh Hồng nhất thời chìm vào im lặng.
Kim Thúy Như nói tiếp: “Lúc đó cô cũng đâu ưa gì anh ấy, anh ấy mang tới cho cô nỗi thống khổ to lớn như vậy, tại sao cô không phá cái thai đó đi mà lại cố chấp sinh nó ra?”
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao cô lại dùng nhiều dũng khí như vậy để chờ đợi một người mãi mãi cũng không quay về chứ?”
“Không phải cô cũng đang đợi đó sao?”
Lý Khinh Hồng bỗng mở miệng, nhìn Kim Thúy Như nhỏ giọng đáp lại.
Tức khắc, cả người Kim Thúy Như run lên bần bật như bị sét đánh, đồng tử co lại.
“Năm năm trước, tất cả những gì cô toan tính đó, chỉ mình cô mới biết, ấy chẳng qua chỉ là cách cô tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nếu cô không thể khiến người khác khiếp sợ, chỉ e sẽ bị ăn sạch không còn sót lại dù chỉ một mảnh xương. Cô nghĩ là chỉ mình cô, nhưng anh ấy thì sao, anh ấy có sợ cô không?”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!
Những lời Lý Khinh Hồng nói ra đã thành công khiến mặt mày Kim Thúy Như trở nên tái nhợt.
Cô ta siết chặt hai tay, cơ thể khẽ run run.
Tâm trí dần tôi về nơi xa, về tới khoảng thời gian năm năm trước, cái ngày mà lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh.
“Tôi sẽ kết hôn với anh, nhưng anh phải tới nhà tôi ở rể, hơn nữa, tôi sẽ không yêu anh, vĩnh viễn sẽ không.”
Vừa gặp nhau, cô ta đã cao ngạo đưa ra yêu cầu của mình.
Anh cũng lắc đầu đáp lại: “Giả vờ vậy hoài không thấy mệt sao?”
Khoảnh khắc đó cô ta lập tức nhận ra, chỉ liếc mắt một cái thôi đã nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của cô ta.
Một đêm sa vào bụi trần, vạn kiếp bất phục.
Vô tình tìm thấy người trong tim, lòng tràn ngập vui mừng.
“Cô nhất định không biết, cái đêm vào năm năm trước, rõ ràng anh ấy đã đánh mất lý trí, nhưng lại vừa khóc, vừa lẩm bẩm với tôi rằng “xin lỗi”, đó chính là phản xạ trong vô thức của anh.”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng dịu xuống đôi chút: “Lúc đó tôi lập tức nhận ra anh là kiểu đàn ông thế nào. Đây cũng là lý do vì sao sau khi biết bản thân mang thai, dù trong lòng có hoảng sợ tới cỡ nào, tôi cũng nhất quyết phải sinh đứa bé ra.”
“Bởi trong lòng tôi luôn nhen nhóm một tia hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ quay về thăm tôi, thăm con gái của chúng tôi.”
Cô ta nhếch môi, nở nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.
Ký ức đó đã từng là khoảng thời gian tối tăm nhất của cô ta, nhưng hiện tại cô ta lại có thể vừa cười vừa kể lại.
Chứng tỏ cô ta đã hoàn toàn buông bỏ được chuyện cũ.
“Vậy nên tôi hiểu tại sao cô lại tốn nhiều công sức như thế chỉ để lật đổ công ty của tôi, nhưng tôi không hận cô, trái lại, tôi vô cùng cảm tạ cô.”