Cúp máy, ông ta mặt mày đắc ý nhìn Vương Nhất: “Cho dù hộ vệ của cậu đã phế tất cả mọi người của nhà họ Nhan tôi, nhưng cậu thật sự có thể tiêu diệt nhà họ Nhan tôi ư?”
Lãnh Nhan lập tức nổi giận, đang muốn lên tiếng thì Vương Nhất lại xua tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Nhan Cẩm Lai.
“Ông còn có chiêu bài gì sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Trên mặt Nhan Cẩm Lai mang theo sự dữ tợn: “Nếu cậu đã muốn tất cả thành viên của nhà họ Nhan tôi xuất động, tôi đương nhiên sẽ không giữ lại sức.”
Vụt!
Vừa dứt lời, một tàn ảnh màu đen cũng nhanh chóng tới gần đằng sau Vương Nhất.
Lưỡi đao trong tay đâm vào gáy của anh.
“Thiếu chủ, cẩn thận đằng sau!”
Lãnh Nhan quát to một tiếng, nhưng đã muộn.
Lưỡi đao đã tới gần gáy của Vương Nhất.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Nhất lại ôm lấy Lý Khinh Hồng còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hai người đổi vị trí.
Xoạt!
Hàn quang lạnh lẽo chỉ đâm về phía cổ họng của Vương Nhất, cơ thể của Vương Nhất hơi nghiêng về phía sau.
Lưỡi đao xượt qua cổ họng của Vương Nhất, chỉ một chút nữa thì có thể chạm vào.
Tuy nhiên, chút khoảng cách này lại như chân trời góc bể.
Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo, bỗng tung cước.
Bụp!
Bóng đen đó cũng phản ứng nhanh chóng, một kích thất thủ, lập tức lùi sang một bên.
“Sát thủ của biên giới phía Tây?”
Nhìn rõ cách ăn mặc của bóng đen đó, mắt của Vương Nhất híp lại.
Sâu trong đôi mắt còn xẹt qua một tia sát ý không dễ phát giác.
Khi bóng đen đó hiện thân, tất cả mọi người đều nhìn rõ dáng vẻ của nh ta.
Trên người mặc bộ đồ đi đêm màu đen, để đầu đinh, cả gương mặt được che bằng một chiếc mặt nạ sắt, ánh lên âm quang lạnh lẽo.
Chỉ là một người như này, cả người lại tỏa ra khí tức mạnh mẽ, mạnh hơn cao thủ nội môn của nhà họ Nhan.
Nhìn rõ người này, Lý Khinh Hồng cũng hối hận, bắt đầu có hơi hối hận khi cô một mình chạy tới nhà họ Kim.
Đối phương đã bố trí thiên la địa võng, đợi cô chui đầu vào.
Vương Nhất không việc gì cả, Lãnh Nhan cũng thở phào, nhưng nghe thấy lời của Vương Nhất, vẻ mặt của cô ta trở nên nghiêm trọng.