Thật ra, khi anh ta biết một người đàn ông tên Vương Lâm xuất hiện ở bên cạnh chị họ thì anh ta biết sớm muộn sẽ có ngày này.
Chị họ không phải người của nhà họ Kim, Kim trong Kim Thúy Như là chị ấy thời niên thiếu để chào đón người của nhà họ Kim mà sửa.
Kim Thúy Như cũng không lên tiếng, bầu không khí có hơi thương cảm.
“Chị họ!”
Kim Thành Phong bỗng đứng dậy, nhìn Kim Thúy Như rồi lớn giọng nói: “Bất luận sau này như nào, chị đều là chị họ của em, điểm này không thể thay đổi!”
Trong mắt Kim Thúy Như hiện ra sự ngạc nhiên.
Sau đó, cô ta đi tới trước mặt Kim Thành Phong, khẽ mỉm cười.
“Tập đoàn Kim Thị giao cho em rồi, sau này chị họ không ở đây nữa, đừng luống cuống tay chân.”
“Vâng.”
Mắt của Kim Thành Phong đã đỏ.
Giọng nói cũng có hơi nghẹn ngào.
“Ngoài ra, quen biết em chị rất vui.”
Lần đầu tiên Kim Thúy Như nở nụ cười xuất phát từ trái tim: “Chị nói họ gốc của chị nhé.”
“Họ Diệp, Diệp Thúy Như.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Trong mắt Kim Thành Phong rơi ra nước mắt.
Lúc này anh ta nhớ tới lời mà Vương Nhất nói với anh ta từ lâu trước đây.
Muốn trở thành chủ của nhà họ Kim không?
Bây giờ anh ta cuối cùng cũng như ý nguyện trở thành chủ nhân của nhà họ Kim.
Chỉ là vật còn người mất!
Bụp!
Đột nhiên anh ta quỳ trên đất, dập đầu về phía bóng lưng rời đi của Kim Thúy Như.
“Chị họ, cảm ơn chị đã bồi dưỡng.”
Giọng nói đanh thép, thân hình của Kim Thúy Như cũng hơi khựng lại.
Cô ta không có quay đầu: “Giúp chị chăm sóc cây mai trong sân, hoa mai nở thì nói với chị.”
Để lại một câu đầy thâm ý như này, Kim Thúy Như, không, nên là Diệp Thúy Như rời khỏi nhà họ Kim mà cô ta đã sống hai mươi năm.
“Câu chuyện của sau này sẽ càng thêm đặc sắc.”
“Vương Nhất, tôi đợi anh ở Yên Kinh.”
…
Ở một bên khác, Vương Nhất không có cùng với Lý Khinh Hồng về nhà.
“Khinh Hồng, Lãnh Nhan sẽ đưa em về, anh còn có việc phải làm.”
Khi nói lời này, trong mắt Vương Nhất mang theo chút hàn quang.