Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Ai? Nửa đêm nửa hôm.”

Bên trong có một người phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ đi ra, chính là mẹ của Châu Quốc Hưng, Châu Vĩ Dạ.

“Á! Sao lại là cô?”

Khi nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc tóc tai rũ rượi, mặt mày nhếch nhác thì Châu Vĩ Dạ lập tức kêu lên một tiếng.

Bàn tay vốn muốn mở cửa cũng lập tức thu lại.

“Sự việc đã đến nước này, cô còn đến nhà họ Châu làm cái gì? Ba đã không thừa nhận cô là con gái của nhà họ Châu nữa rồi!”

Trong mắt Châu Vĩ Dạ tràn ngập địch ý, trừ điều này ra, còn có sự sợ hãi.

Từ sau chuyện ám sát Lý Khinh Hồng thất bại, trên dưới nhà họ Châu luôn ở trong trạng thái lơm lớp lo sợ.

Đừng nói loại người không có địa vị gì ở nhà họ Châu như Châu Vĩ Dạ, dù là chủ của nhà họ Châu – Châu Chí Kiên cũng khó ngủ yên.

Vì để bảo vệ bản thân, Châu Chí Kiên dứt khoát một không làm, hai không ngừng, đơn phương đuổi Châu Mỹ Ngọc ra khỏi nhà họ Châu, chỉ có điều bản thân Châu Mỹ Ngọc không biết.

Sau khi biết tin, bản thân Châu Mỹ Ngọc ngây ngốc một hồi, sau đó càng gào lên.

“Lão già, người xúi giục con thuê sát thủ là ba, người sự việc bại lộ qua cầu rút ván cũng là ba!”

Sau đó lại nhìn sang Châu Vĩ Dạ với vẻ mặt dữ tợn: “Trở về nói với lão già đó, mau cho tôi vào, nếu không tôi khai hết tất cả các người ra, mọi người cùng nhau làm đệm lưng cho tôi!”

Châu Vĩ Dạ bị dọa tái mặt, dùng tay chỉ vào Châu Mỹ Ngọc, nói không ra lời.

“Cô, cô sao có thể ác độc như vậy?”

Châu Mỹ Ngọc cười lạnh: “Tôi ác độc sao? Còn không phải bị các người ép, một mình tôi không lấy ra được 3 tỷ này, may nhờ các người giúp mới thành công thuê được một sát thủ.”

Nghe đến đây, Châu Vĩ Dạ đâu dám do dự nữa, vội vàng chạy về nhà họ Châu, gọi tất cả mọi người dậy.

Nhìn một màn này từ xe, Vương Nhất ở trong xe cũng cười với vẻ lạnh lùng.

“Không khác mấy với những gì tôi nghĩ, sau lưng Châu Mỹ Ngọc quả nhiên là nhà họ Châu.”

Sắc mặt Lý Mộng Đình càng thêm tái nhợt, tóm lại đã hiểu được, Vương Nhất là cố ý thả mẹ của cô ta đi, vì để một mẻ tóm gọn.

Thiết Diện bỗng hỏi: “Cần xông vào, tiêu diệt nhà họ Châu không?”

Vương Nhất lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, xem tiếp.’

Tất cả mọi người tiếp tục xem.”

Chỉ thấy Châu Chí Kiên mặt mày tái xanh đi ra, tuy trong lòng rất không bằng lòng, nhưng vẫn mở cửa cho Châu Mỹ Ngọc.

“Hừ.”

Nhiều người tức giận nhìn bà ta như vậy, Châu Mỹ Ngọc cũng không cam tâm yếu thế mà trừng trả lại, ngang nhiên đi vào nhà họ Châu.

Bà ta thật sự rất đói, bị nhốt trong nhà kho lâu như vậy, bà ta một miếng cớm, một giọt nước cũng chưa uống, vừa vào cửa thì ăn như hổ đói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui