Sau đó, một cơ thể mềm mại chui vào trong vòng ôm của anh, hai tay ôm chặt người của anh.
Vương Nhất ngạc nhiên, sững người mất vài giây, sau đó trên mặt nở nụ cười dịu dàng, chủ động ôm Lý Khinh Hồng.
“Sao còn chưa ngủ?”
Anh mỉm cười hỏi.
“Đang đợi anh.”
Hốc mắt của Lý Khinh Hồng có hơi đỏ: “Tử Lam đã ngủ rồi, em không yên tâm nên cứ đợi anh trở về.”
Khựng lại một chút, Lý Khinh Hồng lại hỏi: “Trong nhà sao rồi?”
Vương Nhất đương nhiên biết, nhà này là chỉ cái gì.
“Tâm tư của Châu Mỹ Ngọc không thay đổi, sự việc đã bại lộ còn muốn bắt tay với nhà họ Châu ra tay với em, bây giờ đã bị bắt về quy án rồi.”
Nghe vậy, Lý Khinh Hồng rơi vào trầm mặc.
Một gia đình đang tốt đẹp lại đi tới điểm cuối.
Điều này đối với Lý Khinh Hồng đã lập gia đình, có con mà nói là một chuyện rất thổn thức.
“Bà ta tại sao phải làm vậy?”
Lý Khinh Hồng đột nhiên hỏi: “Em chẳng qua chỉ là con gái lớn của ba, bà ta tại sao thù địch với em như vậy?”
Vương Nhất biết trong lòng Lý Khinh Hồng có hơi ấm ức, chỉ là lợi ích dính líu trong này có quá nhiều, cho dù cái gì cũng không làm, cũng sẽ bị người khác coi là hòn đá ngáng đường.
“Không sao rồi, sau này cũng sẽ không có ai uy hiếp em nữa.”
Vương Nhất cho Lý Khinh Hồng một ánh mắt ôn hòa: “Châu Mỹ Ngọc bị bắt, cả nhà họ Châu bị diệt, đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.”
Lý Khinh Hồng khẽ ừ một tiếng: “Chỉ cần người không sao, công ty gì đó, cũng không sao cả.”
“Vậy không được!”
Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nguy cơ cũng đồng nghĩa với cơ duyên, nói không chừng vượt qua nguy cơ lần này, tập đoàn Lệ Tinh sẽ cường thịnh hơn.”
Vương Nhất không nói chuyện Nhạc si tới đây cho Lý Khinh Hồng.
Vốn anh định dùng cách của mình để giải quyết nguy cơ lần này, không ngờ Nhạc si đã tới nên anh đã thay đổi kế hoạch.
Ngày hôm sau, tầng trên cùng của tòa nhà Quốc Tế.
Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng tới phòng làm việc của anh.
“Anh muốn dẫn em đi gặp ai?”
Lý Khinh Hồng mặt mày nghi hoặc.
Trừ Lý Khinh Hồng, anh còn thông báo cho Vương Thanh Hòa của giải trí Triều Hòa.
Hai cô gái đều có vẻ mặt mờ mịt.
Lý Khinh Hồng uống ngụm trà: “Đợi khi tới thì biết.”
Lúc này, điện thoại đổ chuông.
Vương Nhất nghe máy, gật đầu: “Để cô ấy vào đi.”