Lúc này, Vương Nhất đột nhiên lên tiếng.
“Khinh Hồng, giao công ty cho bọn họ.”
“Vương tổng, anh sao có thể nói vậy?”
Lời này của Vương Nhất vừa dứt, Phương Huệ dưng ngược lông mày, vẻ mặt phẫn nộ nói.
Từ sau khi biết được vợ của Vương Nhất là Lý Khinh Hồng, Phương Huệ hoàn toàn cắt đứt tâm tư.
Chỉ là nghĩ sau này có thể gặp mặt Vương Nhất ở công ty mỗi ngày là đủ rồi.
Nhưng Vương Nhất lại đề nghị để Lý Khinh Hồng đồng ý chuyển giao công ty cho cục xây dựng đô thị, điều này khiến Phương Huệ không chấp nhận được.
Đám người Tiêu Dao cũng tức giận nhìn nhau.
Vương Nhất lại không giải thích, chỉ nhìn Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng cũng rơi vào trầm mặc.
Thi Việt Hải lại ngồi trở lại, không hề sốt ruột.
“Lý tổng, chồng cô đã nói vậy rồi, cô vẫn là nghe tôi, ký tên đi? Nếu không mọi người gây nhau không vui vẻ, như vậy không tốt.”
“Công ty có thể cho ông, nhưng nếu trả trở lại là khó đấy.”
Vương Nhất thay đổi lời nói, nhìn Thi Việt Hải khẽ mỉm cười.
Bỗng chốc, Thi Việt Hải có vẻ kinh ngạc.
Ngây ra một lát thì bỗng mặt mày nổi giận: “Nực cười, tôi thu công ty của các cậu thì sao còn trả lại cho các cậu chứ?”
“Vậy thì không dễ nói đâu.”
Vương Nhất cười ha hả nói: “Hơn nữa trả hay không, không phải do ông quyết?”
Thi Việt Hải không biết lời này của Vương Nhất có ý gì, nhưng ông ta nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Vương Nhất, lập tức cười lạnh một tiếng: “Cậu uy hiếp tôi?”
“Trước đó là nể tình cậu và Tăng Quốc Vinh Tăng tổng quen biết mới nể mặt cậu ba phần, đừng có mà không biết tốt xấu!”
Vương Nhất mỉm cười, không hề tức giận, cũng không giải thích, chỉ nhìn sang Lý Khinh Hồng, trong mắt mang theo sự cổ vũ.
Lý Khinh Hồng do dự rất nhiều, nhưng vẫn hạ quyết tâm.
“Được rồi, tôi cho ông Lệ Tinh!”
“Lý tổng!”
“Lý tổng, cô làm gì vậy?”
Phương Huệ, Tiêu Dao đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt ngăn cản.
Lý Khinh Hồng cũng có vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi biết ý của các cô, nhưng tôi sẽ không để Lệ Tinh rơi vào trong tay người khác!”
Thi Việt Hải cười khinh thường: “Còn nói cái gì mà sẽ không để công ty rơi vào tay của người khác, cô đã bị đá ra rồi!”
Mặt mày Lý Khinh Hồng lạnh tanh, nhanh chóng ký tên của mình, sau đó đưa trả cho Thi Việt Hải: “Hy vọng ông đừng hối hận.”