Thi Chí Ninh lại xua tay: “Loại chuyện nhỏ này lát nữa rồi nói, còn không mau thay quần áo, cùng ba tham gia một bữa tiệc!”
Thi Chí Ninh là nhân vật số một của cục kiến trúc đô thị, dựa vào quan hệ của ba ông ta, Thi Việt Hải mới vào được cục kiến trúc đô thị.
Lúc này thấy Thi Chí Ninh mặt mày trịnh trọng, Thi Việt Hải cũng sửng sốt trong lòng: “Ba, bữa tiệc gì mà ba coi trọng như vậy.”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Thi Chí Ninh càng thêm trịnh trọng.
“Nhạc si đến Thiên An tổ chức buổi biểu diễn, nghe nói có rất nhiều nhân vật lớn của các nơi trong cả nước sẽ tới, ngoài lãnh đạo cấp cao của cục kiến trúc của Thiên An chúng ta ra, còn có người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng – La tổng, và gia tộc ở thành phố tuyến 1 như Giang Thành, Ninh Thành, Kim Hà… hơn nữa bên phía Yên Kinh cũng có người tới. Con nói xem, ba có thể không coi trọng sao?”
“Nhạc si? Nhạc si có tiếng đàn văng vẳng ba ngày đó sao?”
Thi Việt Hải sửng sốt.
“Phải, trước khi ba nghỉ hưu có thể thăng chức cao hay không thì xem vào lần này!”
Trong mắt Thi Chí Ninh tràn ngập hy vọng, giống như đổi lại mùa xuân thứ hai: “Nếu thăng chức, vị trí của ba sẽ giao cho con!”
Nghe vậy, Thi Việt Hải còn kích động hơn Thi Chí Ninh. . Trải 𝙣ghiệ𝑚 đọc 𝒕ruyệ𝙣 số 1 𝒕ại ﹟ 𝒕r u𝑚𝒕ruy𝒆𝙣﹒VN ﹟
Nghe nói, Nhạc si đẹp như thiên tiên, không có người đàn ông nào có thể gỡ được vải sa che mặt của cô ta xuống, ông ta sớm đã muốn nghiêm ngưỡng phong thái đó!
“Ba, con bây giờ đi thay quần áo!”
Màn đêm buông xuống, một nhà ba người Thi Chí Ninh lái xe tới địa điểm của buổi biểu diễn của Nhạc si.
Trên đường, ông ta nhìn thấy rất nhiều chiếc xe sáng tới từ nơi khác, biển số xe của mỗi chiếc xe đều có giá trị không nhỏ.
“Không hổ là Nhạc si, một buổi biểu diễn vậy mà có thể thu hút được nhiều nhân vật lớn từ các nơi trên cả nước tới xem như vậy!”
Thi Việt Hải không nhịn được mà cảm thán.
Nhưng dần dần, ông ta phát hiện lộ trình không đúng lắm.
Đây không phải đường tới tòa nhà Quốc Tế hay sao?”
Ông ta không nhịn được mà hỏi: “Ba, chúng ta không phải tới buổi biểu diễn hay sao? Sao lại chạy vào khu thương mại?”
“Đây là đường tới địa điểm tổ chức buổi biểu diễn.”
Thi Chí Ninh trả lời rất hiển nhiên.
Thi Việt Hải cảm thấy ba của mình sẽ không nhầm đường, vì vậy cũng không hỏi nhiều.
Tuy nhiên, chiếc xe chạy tới trước thì dừng ở dưới tòa nhà Quốc Tế.
Lần này, sắc mặt của Thi Việt Hải hoàn toàn thay đổi: “Ba, chúng ta sao lại tới tòa nhà Quốc Tế?”
Thi Chí Ninh vẫn mang vẻ mặt rạng rỡ: “Địa điểm mà tối nay Nhạc si biểu diễn là ở tòa nhà Quốc Tế!”
Ầm!
Lời này vừa dứt, đầu óc của Thi Việt Hải lập tức trống rỗng, mặt mày khó tin.