Trên trán Thi Chí Ninh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Chuyện là như thế này, anh Vương, con trai của tôi ngu ngốc đã xúc phạm với cô Lý, tôi xin thay mặt nó xin lỗi cô Lý.”
“Trong dự án xây dựng thành phố lần này, Lệ Tinh cũng là người bị hại, chúng tôi không cần một đồng tiền bồi thường nào hết. Đồng thời tất cả các dự án sau này Lệ Tinh đều được ưu tiên, ngài thấy như thế nào?”
Lúc nói chuyện, giọng nói của Thi Chí Ninh đều đang run rẩy.
Nhưng mà không có cách nào khác, nếu như chuyện này không được giải quyết ổn thỏa thì ngày tháng an nhàn của ông ta sẽ bị chấm dứt.
Vương Nhất thở dài: “Cục trưởng Thi, không phải là tôi không đồng ý, mà là do các người không còn đáng tin nữa. Có một câu nói rất hay, một con sâu làm rầu nồi canh…”
Thi Chí Ninh lập tức hiểu ý tứ của Vương Nhất, ông ta vội vàng nói: “Anh Vương, ngài cứ bảo cô Lý yên tâm đi, sau này các dự án của Lệ Tinh đều do tôi toàn quyền xử lí, đồng thời tôi cũng sẽ tống cổ đứa con trai ngu ngốc của mình, tránh để nó gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Vương Nhất cười cười: “Lý tổng nhà tôi nói rằng chúng tôi không muốn chiếm tiện nghi của các người, bồi thường bao nhiêu thì chúng tôi cũng đã đưa đủ rồi.”
Thi Chí Ninh nào dám nhận: “Không bằng như vậy đi, tôi sẽ tài trợ để xây dựng một bức tượng cho cô Nhạc si đặt ở trung tâm dòng sông Thiên An, biến nó trở thành một nét đặc sắc của Thiên An chúng ta, dùng để kỷ niệm cô Nhạc si đã đến Thiên An của tôi để quảng bá nghệ thuật.”
Thi Chí Ninh không uổng công là kẻ lõi đời đã lăn lộn lâu năm, chỉ dâm ba câu, không chỉ giải quyết vấn đề này mà còn có thể nịnh bợ Nhạc si một phen.
Thái Kim Phụng lại lắc đầu: “Các người không cần phải điêu khắc tôi, chỉ cần điêu khắc một người là được.”
Thấy Nhạc si đã bị thuyết phục, Thi Chí Ninh vội vàng hỏi: “Cô Nhạc si, điêu khắc tượng của ai đều do ngài quyết định.”
Chỉ thấy Thái Kim Phụng nghiêm túc nói: “Người đó trấn giữ biên cương phía Bắc, chống địch ngoại xâm, bảo vệ sự thái bình cho nước H, nếu như không có người đó trấn quốc thì làm gì đến lượt chúng ta bình an sung sướng?”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, cô Nhạc si đang nói ai?
Thái Kim Phụng nhìn về phía xa xăm, trong mắt lóe lên chút tín ngưỡng.
“Người ấy có danh hiệu là Ẩn chủ, lần biểu diễn này của tôi cũng là lấy người ấy ra làm chủ đề bày tỏ sự ca tụng người ấy lưu danh bách thế.”
“Phải tạo ra bức tượng Ẩn chủ thật uy nghiêm hùng dũng, phù hợp với thân phận, thậm chí còn phải to hơn tượng Nữ Thần Tự Do của nước ngoài.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Thái Kim Phụng vô cùng tôn kính.
“Được.”
Trái tim của Thi Chí Ninh như đang rỉ máu.
Không thể nhỏ hơn tượng nữ thần tự do, công trình này lớn tới mức nào đây?
Nhưng mà vì tiền đồ của mình, ông ta nhất định phải làm như vậy.
Vừa mới dứt lời, ông ta lại nói với Vương Nhất ở đầu dây bên kia điện thoại: “Anh Vương, chúng tôi đã làm theo chỉ thị của cô Nhạc si, sẽ điêu khắc một pho tượng ở trong Thiên An tên là tượng Ẩn chủ, ngài và cô Lý hãy lấy lại tập đoàn Lệ Tinh đi.”
Thi Chí Ninh sắp khóc đến nơi rồi.