Đã có câu nói này của ông chủ lớn, ý chí của La Chí Viễn cũng mạnh mẽ hơn.
“Còn một chuyện nữa, đó chính là thương hội Giang Bình muốn hỗ trợ tập đoàn Cự Phong.”
Hồ Hoàng Việt còn nói thêm: “Cái gọi là hỗ trợ chính là đầu tư nước ngoài, biết rõ tôi là thành viên của thương hội Hồng Ưng, nhưng vẫn muốn để tôi gia nhập vào thương hội Giang Bình của bọn họ, nếu không thì sẽ bị chèn ép.” . ngôn tình tổng tài
Nghe đến đó, Vương Nhất hơi nheo mắt lại: “Xem ra là thương hội Giang Bình này không biết an phận nhỉ…”
Lý Khinh Hồng ở bên cạnh lắng nghe cả đoạn hội thoại, trong lòng hơi giật mình.
Nếu như không phải lần này mình chính tai nghe thấy, cô cũng không biết là nội dung trong những cuộc trò chuyện bình thường của Vương Nhất lại là như vậy.
Đúng lúc này, toàn bộ hiện trường như mất điện, lâm vào một mảnh tăm tối.
Cạch.
Trong nháy mắt từ phía trên chiếu xuống một ánh đèn đơn độc.
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào nguồn sáng duy nhất.
Bên trong xuất hiện một bóng người, đó chính là Nhạc si – Thái Kim Phụng.
Cô ta vẫn xuất hiện với tấm lụa che mặt màu trắng mờ ảo, trên người mặc trường bào trắng tinh, bước đi trên đôi chân trần.
Hiện trường lập tức yên tĩnh.
Cô ta khoan thai ngồi xuống, đi theo phía sau cũng là mấy cô gái mặc đồ trắng.
Tất cả bọn họ đều là người của Nhạc si, trường bào trắng chính là biểu tượng của lạc si.
Trước mặt Thái Kim Phụng có đặt một cây đàn tranh cỡ lớn.
Nhạc si thành thạo tất cả nhạc cụ, nhưng chỉ một lòng với đàn tranh.
Tính tinh…
Hiện trường vắng lặng đột nhiên lại truyền đến giai điệu dồn dập, hai tay Nhạc si đặt trên đàn tranh bắt đầu đàn tấu.
Môn đồ của Nhạc si đứng sau lưng cũng bắt đầu đệm nhạc.
“Sắp bắt đầu rồi.”
Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Khinh Hồng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Khinh Hồng nhìn thấy Nhạc si biểu diễn, lúc này còn chưa bắt đầu nhưng cô đã đắm chìm sâu vào trong bầu không khí này.
Hai luồng giai điệu, một thì nhẹ nhàng một thì dồn dập, cả hai hòa hợp với nhau tạo thành âm thanh của tự nhiên.
Dường như là hai tay kiếm khách ẩn nấp đã lâu bỗng nhiên lại xuất hiện đấu kiếm với nhau.
Âm nhạc bỗng nhiên trở nên sục sôi, ngón tay Nhạc si đàn một cách linh hoạt.
Chất giọng trầm thấp của phụ nữ vang lên.
“Na đoạn liệt đích cự sơn, thị thiên địa đích tích lương
Na cán ngạnh đích hoàng nê, thị đại địa đích huyết tương
Na như sơn đích thi cốt, thị tổ tiên đích bi lương.”