Cuối trời.
Một bóng người hiên ngang đứng sừng sững.
Anh đã dùng chính đôi vai của mình để chống cả Thần Châu Vĩnh Xương.
Bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mãi vẫn không dứt.
Tất cả mọi người đều biết người mà Nhạc si đang ca tụng là Ẩn chủ.
Ở góc phòng tập có một thanh niên lặng lẽ bỏ đi.
Mang trên mặt một nụ cười mỉa mai.
“Nhạc si Thái Kim Phụng, là người của Tần thị tôi, thật là thú vị…”
Ai cũng không phát hiện ra người thanh niên mặc bộ đồ tây màu trắng lặng lẽ rời khỏi phòng tập.
Đi thang máy thẳng xuống phía dưới, ở phía dưới đã có một ông lão mặc đồ Đường.
Thái độ của ông ta rất cung kính: “Cậu chủ, không có hứng thú à?”
Anh ta tỏ vẻ khinh thường khoát tay: “Cái loại âm nhạc đó thật sự không thể khiến tôi cảm thấy hứng thú.”
“Có đều là tôi cảm thấy rất có hứng thú với người biểu diễn.”
Ý tứ của anh ta thay đổi, khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Quản gia mặc đường trang trầm mặc một hồi, lúc này mới do dự lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu đang nói là Nhạc si?”
“Đúng vậy.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng lên phía trên: “Cái đám ngu đó xem Nhạc si như là một nữ thần cao cao tại thượng, bỏ đi lớp ngụy trang, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi à?”
Biểu cảm của quản gia có hơi lưỡng lự: “Cậu chủ, người này chính là Nhạc si, là một trong thất si…”
“Nhạc si thì sao hả?”
Giọng nói của anh ta lạnh lẽo: “Còn không phải là người xuất thân từ Tần thị của tôi à, một lúc nữa đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc thì đưa cô ta đến phòng tôi mời rượu.”
Nói xong liền đi vào chiếc xe thể thao, chạy đến câu lạc bộ gần đó.
Quản gia thở dài, biểu cảm bất đắc dĩ.
Lúc đầu người đi cùng ông ta vốn là cậu cả trong nhà, nhưng mà không ngờ cậu cả lại không có thời gian, chỉ có thể để cho cậu chủ ham mê sắc đẹp, đồng thời còn tránh xa quyền lực của gia tộc đến đây.
Buổi biểu diễn kéo dài khoảng 2 tiếng đồng hồ thì kết thúc.
Nhạc si lập tức đi vào trong phòng nghỉ ngơi bổ sung nước, việc đàn đàn tranh là một chuyện rất làm hao tốn thể lực.
Mà Lý Khinh Hồng thân là chủ nhà, đương nhiên phải cố gắng tiếp đãi khách khứa đàng hoàng, cô lần lượt tiễn khách ra ngoài.
Mà tất cả những người đến đây tham gia cũng không dám thờ ơ với Lý Khinh Hồng, đừng nói đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến chuyện Nhạc si bắt đầu buổi biểu diễn ở đây thì đã đủ để nói rõ mọi chuyện.
Qua lại một hồi, đa số mọi người đều đã đạt thành mục đích hợp tác với Lý Khinh Hồng.
Cho dù không phải là nhân vật trong giới kinh doanh cũng đã hứa hẹn với Lý Khinh Hồng chỉ cần là sản phẩm của tập đoàn Lệ Tinh thì bọn họ sẽ hết sức ủng hộ.
Đây chính là lợi ích của quyền lực.