Với những người này, nếu như Lý Khinh Hồng không lấy thân phận trưởng công chúa của Lý thị ra thì chắc chắn sẽ không gặp được bọn họ, nhưng mà trong vòng 1 đêm, tất cả bọn họ đều đã thiết lập mạng lưới quan hệ với cô.
“Sau này Lệ Tinh sẽ là doanh nghiệp đứng đầu ở Thiên An…”
Có không ít chủ doanh nghiệp cảm thán.
Càng đáng sợ hơn đó chính là tập đoàn Lệ Tinh có thể đi đến thành tựu ngày hôm nay chỉ mất có 5 năm.
Thứ nhất là dựa vào năng lực của Lý Khinh Hồng, thứ hai là cô đã tìm được một người chồng tốt.
“Anh Vương.”
Đúng lúc này, Hạ Lãm bước đến nhìn Vương Nhất với một ánh mắt phức tạp: “Bệnh của con gái tôi gần đây lại nghiêm trọng hơn, ngài xem xem…”
Lý Khinh Hồng biết tình huống của cô chủ nhà họ Hạ, thế là cô nhìn Vương Nhất: “Ông xã, anh giúp gia chủ Hạ đi.”
Đương nhiên Vương Nhất gật đầu, chỉ là suy nghĩ một hồi thì vẫn nói với Hạ Lãm: “Dù sao thì chúng ta một người ở Thiên An, một người ở Giang Thành, tuy nói lộ trình không xa nhưng mà cũng phiền phức.”
“Bên phía Lệ Tinh chúng tôi có dự định phát triển ở Giang Thành, chờ đến khi chúng tôi đến Giang Thành thì sẽ lập tức đến nhà họ Hạ.”
Nghe vậy, Hạ Lãm vui mừng vô cùng: “Đương nhiên là hoan nghênh rồi, quý công ty tiến vào thị trường Giang Thành, nhà họ Hạ chúng tôi là người đầu tiên ủng hộ.”
“Vậy xin cảm ơn gia chủ Hạ.”
Vương Nhất cười nói.
Tiễn bọn người Hạ Lãm xong, bọn họ đi vào phòng nghỉ.
Vừa mới bước vào cửa, Lý Khinh Hồng liền bày tỏ sự cảm kích với Thái Kim Phụng.
“Cô Thái, thật lòng cảm ơn cô. Nếu như không có cô thì Lệ Tinh chúng tôi không có khả năng có thể phát triển nhanh chóng như thế.”
Thái Kim Phụng cười nói: “Tôi mới chính là người cần phải cảm ơn, đồ đệ nhỏ của tôi sau này còn cần cô Lý chăm sóc nhiều hơn.”
Lý Khinh Hồng vội vàng đáp lời: “Chuyện nên làm mà.”
“Nếu đã kết thúc rồi tôi cũng nên xuất phát thôi.”
Thái Kim Phụng nói xong liền muốn đứng dậy, Lý Khinh Hồng lập tức đứng lên tiễn người.
Lúc đi ngang qua Vương Nhất, gương mặt dưới lớp khăn che của Thái Kim Phụng bỗng nhiên lại nở một nụ cười tươi.
Vì Vương Nhất mà đến mới là mục đích chân chính của Thái Kim Phụng.
Vương Nhất cũng đáp lại bằng nụ cười.
Nhạc si vừa mới đi xuống tòa nhà, có một chàng thanh niên cầm một bó hoa hồng to đến đón cô ta.
“Cô Nhạc si, mời cô nhận bó hoa này cho, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã đem lòng thích cô.”
“Anh là ai?”
Sắc mặt của Nhạc si lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía người kia cũng trở nên lạnh lùng.
Anh ta cố gắng để nụ cười của mình trở nên quyến rũ hơn.