Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Tần Lô, quản gia Tần thị, vương tộc Yên Đô.”

Một viên đá làm dấy lên hàng nghìn con sóng.

Bốn chữ vương tộc Yên Đô vừa mới thốt ra liền dọa Lục Kiệu giật mình.

Những người xung quanh nghe thấy mà biến sắc.

“Lại là người của vương tộc Yên Đô, Yên Kinh lại có người đến đây.”

Tiếng tăm của vương tộc Yên Đô truyền xa, cho dù là nhà họ Lục thì cũng phải e sợ.

Lục Kiệu nhăn nhó buông tay.

Thái Kim Phụng đang định cảm ơn chỉ nghe thấy ông lão tên là Tần Lô tiếp tục nói.

“Cô Nhạc si, theo mệnh lệnh của cậu chủ nhà chúng tôi, xin mời cô đến phòng rượu một chuyến.”

Giọng nói của ông ta rất to, căn bản không hề quan tâm đến thể diện của Nhạc si, thậm chí trên gương mặt già nua còn mang theo chút tự kiêu như có như không.

Đám đông xung quanh ngơ ngẩn.

Hóa ra người này ngăn cản giúp đỡ cũng không phải là vì cứu Nhạc si, mà là bọn họ đều có mục đích giống nhau, đều muốn Nhạc si đi mời rượu.

Biểu cảm của tất cả mọi người lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Thậm chí trên mặt vài người còn mang theo nụ cười tà ác.

Nhạc si là một trong thất si, không chỉ có tài nghệ đánh đàn tài giỏi mà nhan sắc cũng tuyệt vời.

Chỉ tiếc là chưa có người nào có thể tự tay tháo tấm lụa mỏng che mặt của Nhạc si xuống để nhìn thấy gương mặt thật.

Dần dần, hình tượng liền được thần thánh hóa.

Là một tiên tử không dính khói lửa trần gian lại có thể đi mời rượu được à?

Lục Kiệu sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt cũng hào hứng.

“Này ông già, xem ra là cậu chủ của ông cũng là người trong hội, tôi có thể đi cùng được không?”

Trên mặt của anh ta đầy vẻ kích động, nhìn Tần Lô bằng một ánh mắt chờ mong.

Tần Lô lạnh nhạt nói: “Cậu muốn đến thì cứ đến.”

Lục Kiệu vui mừng: “Cảm ơn ông.”

Bọn họ không hề kiêng nể gì mà nhắc đến sư phụ của mình như thế, sắc mặt của Vương Thanh Hòa tức giận đến đỏ bừng, thân thể run rẩy không thôi.

“Cái đám lưu manh các người dám xem thường sư phụ của tôi, còn không mau xin lỗi sư phụ tôi đi.”

Lục Kiệu cười nói: “Cô Vương, nếu như cô không yên lòng thì cô cũng có thể đi cùng mà, haha…”

Vương Thanh Hòa giận dữ quay ngoắc đầu lại nhìn Nhạc si: “Sư phụ, không cần phải quan tâm bọn họ đâu, con đưa người đi.”

Nhìn ánh mắt của Thái Kim Phụng, lại nhìn chằm chằm vào Tần Lô.

“Tần Lô, quản gia của Tần Vũ à?”

Cô ta hỏi, giọng nói uyển chuyển dễ nghe.

Tần Vũ, anh họ của Tần Hồng Long, trong đoàn cố vấn nhà họ Tần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui