Trong mắt Tần Lô mang theo kinh ngạc: “Không ngờ cô chủ còn nhớ ra tôi.”
Cô chủ?
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Thái Kim Phụng.
Nhạc si là cô chủ Tần thị Yên Đô?
“Đương nhiên là tôi nhớ.”
Nhạc si bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Tần Lô cười to: “Mời cô Nhạc si.”
Đám người ngơ ngác nhìn Nhạc si, muốn biết là Nhạc si sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà một khắc sau, cô ta lại đi về phía Tần Lô.
“Như vậy… là Nhạc si đồng ý rồi hả?”
“Nhạc si đi mời rượu, nghĩ lại mà thấy chấn động.”
Là loại người gì mà lại có thể để một người có thân phận như Nhạc si đi mời rượu?
Đáp án vô cùng đặc sắc.
Vương tộc Yên Đô.
“Sư phụ…”
Vương Thanh Hòa trợn mắt nhìn, cô ta không ngờ sư phụ không ám bụi trần của mình lại đồng ý như thế.
“Không sao đâu.”
Biểu cảm của Thái Kim Phụng bình tĩnh: “Ta có tâm ma, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày phải đến Yên Đô, đi sớm hay muộn thì cũng như nhau thôi.”
Nói xong, cô ta bước lên xe cùng Tần Lô.
Lục Kiệu thấy thế thì lập tức leo lên một chiếc xe thể thao đi theo sát phía sau.
“Xảy ra chuyện rồi…”
Ngơ ngác đưa mắt nhìn xe bọn họ đi xa, sắc mặt của Vương Thanh Hòa thay đổi, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Nhất.
“Anh Vương, sư phụ của tôi xảy ra chuyện rồi, cô ấy và người của Tần thị Yên Đô rời khỏi cùng nhau.”
Nghe thấy tin tức này, đầu tiên là Vương Nhất bất ngờ, sau đó lại hơi nheo mắt lại.
“Được, tôi lập tức đi ngay.”
Cúp điện thoại, sắc mặt của Vương Nhất lạnh lẽo, Lý Khinh Hồng ngồi bên cạnh thì giật mình.
“Sao vậy?”
Cô nhịn không được mà hỏi.
“Nhạc si đi cùng người Tần thị.”
Vương Nhất không hề che giấu, anh nói mọi chuyện cho Lý Khinh Hồng nghe.
Nghe thế, sắc mặt của Lý Khinh Hồng cũng thay đổi: “Tần thị Yên Đô?”
“Em biết chuyện gì à?”
Vương Nhất hỏi.