“Dì!”
Vương Tử Lam càng vui vẻ chào hỏi cô ta.
“Đứa bé ngoan.”
Người phụ nữ áo trắng hiền lành cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Vương Nhất, sâu kín thở dài: “Thật không nghĩ tới, con gái của con bé cũng lớn như vậy.”
“Khi tôi rời đi, con bé cũng lớn như vậy.”
Nghe vậy, tim Vương Nhất lập tức đập mạnh một cái.
Nếu như nói câu đầu tiên chỉ là để cho trong lòng anh có suy đoán, như vậy câu thứ hai, chính là xác minh suy đoán của anh.
Vẻ mặt Vương Nhất bỗng nhiên trở nên trịnh trọng.
“Bà là, mẹ của Khinh Hồng?”
Người phụ nữ áo trắng không nói gì, chỉ cười một cái, điều này càng làm cho Vương Nhất xác nhận phỏng đoán của anh.
Anh cũng không nói lời nào, chỉ là lập tức trở nên co quắp, cẩn thận từng li từng tí đi tới bên người phụ nữ.
Đánh chết anh cũng không thể tưởng được, người phụ nữ bị anh ngộ nhận là bọn buôn người kia, lại là đệ nhất mỹ nhân danh chấn Yên Kinh hai mươi năm trước.
Cảm giác đầu tiên của Vương Nhất, chính là rung động.
Choáng ngợp trước vẻ đẹp và khí chất của bà.
Lý Khinh Hồng mặc dù cũng là một đại mỹ nữ, nhưng khí chất hoàn khác với cô.
Tuổi của bà đã gần năm mươi, nhưng mà thoạt nhìn cùng hơn ba mươi tuổi không có gì khác nhau, tựa như tu hành Bất Lão Thiên Công.
Trong tay nắm một chuỗi Phật châu, miệng không ngừng mặc niệm kinh Phật, dùng cái này tĩnh tâm ngưng thần.
Lấy lại tinh thần, Vương Nhất lập tức hít sâu một hơi, tràn ngập xin lỗi.
“Xin lỗi bác gái, vừa rồi ở nhà trẻ, cháu không phải cố ý muốn mạo phạm bác.”
Người phụ nữ mở mắt, mỉm cười lắc đầu: “Cậu là một người cha tốt, tôi không phải là một người mẹ tốt.”
Lúc này sắc mặt Vương Nhất khẽ biến, vội vàng nói: “Không có chuyện đó, chuyện đã qua, không thể nói rõ cái gì.”
Nói xong, bản thân Vương Nhất cũng lúng túng một trận, chính anh cũng cảm thấy cách an ủi này rất nhạt nhẽo.
Từng là đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh, là minh châu chói mắt nhất của tất cả vương tộc Yên Kinh.
Lúc ấy, những kẻ tuổi trẻ tài tuấn theo đuổi bà thật sự là từ thành Nam xếp hàng đến thành Bắc, mà bà lại lựa chọn một người đàn ông bình thường làm con rể nhà giàu.
Người này, chính là Lý Thế Nhân.
Sau đó, được chẩn đoán không có khả năng sinh con, điều này trực tiếp đẩy bà ra khỏi thiên đàn.
Ngoại tình, bị vứt bỏ, các loại đả kích nối gót tới, cuối cùng bà vẫn rời khỏi Yên Kinh mà bà đã từng oai phong một cõi.