Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Hai mắt cô đỏ lên, nhìn Lạc Thanh Hiền hỏi.

“Vì con mà đến.”

Cách hơn hai mươi năm, mẹ con gặp lại, cảm xúc của Lạc Thanh Hiền vẫn bình tĩnh như trước.

“Nói dối!”

Lý Khinh Hồng hét lên một tiếng, trong đôi mắt đỏ bừng có nước mắt đảo quanh.

“Từ lúc bà rời khỏi tôi, tôi đã không còn là con gái của bà, cho nên bà mới đi mãi như vậy.”

“Hơn hai mươi năm đều đã trải qua, bây giờ còn trở về tìm tôi làm gì?”

Có lẽ là chạm đến chỗ thương tâm nhất trong lòng cô, Lý Khinh Hồng kích động giơ tay lên, tát vào mặt Lạc Thanh Hiền.

Bốp!

Sau một khắc, tiếng tát tai thanh thúy vang lên, giống như tâm linh bị phá thành mảnh nhỏ.

Chờ thấy rõ người đứng trước mặt, đồng tử Lý Khinh Hồng đột nhiên co lại, thân thể đột nhiên run rẩy kịch liệt.

“Oa…”

Vương Tử Lam cũng khóc lớn, ôm chặt lấy chân Lý Khinh Hồng, cầu xin: “Mẹ đừng đánh ba.”

Trước mặt Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền vẫn đứng yên như cũ, nhưng ở giữa bọn họ, có thêm một Vương Nhất.

Anh không tránh không né, thay Lạc Thanh Hiền đón lấy một cái tát của Lý Khinh Hồng. Trên mặt anh đau rát, nhưng ngay sau đó, anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Lý Khinh Hồng.

Nhất thời, Lý Khinh Hồng cũng không nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.

“Tại sao anh phải bước lên đây, tại sao anh phải chịu tát thay bà ta? Chuyện này căn bản cũng không liên quan đến anh…”

Lý Khinh Hồng tựa vào trong ngực Vương Nhất, nước mắt, trong nháy mắt làm ướt quần áo của anh.

“Tử Lam không khóc, ba không sao.”

Vương Nhất vỗ nhẹ lưng Vương Tử Lam, dỗ đến khi cô bé ngừng khóc, lúc này mới nặn ra vẻ tươi cười, lắc đầu với Lý Khinh Hồng.

“Em không thể xuống tay, coi như là bà sai, cũng không thể xuống tay, bởi vì bà là mẹ em.”

Lý Khinh Hồng cắn chặt môi, không cho mình khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Rời khỏi em là bà ấy không đúng, hai mươi năm không đến thăm em, cũng là bà ấy không đúng, nhưng mà, đây không phải là chủ ý của bà ấy, em có thể trách bà ấy, nhưng không thể không chấp nhận bà ấy.”

“Em cũng không thể làm trái đạo hiếu, nếu như trong lòng em có tức giận, nhất định phải phát ti3t, anh sẽ chịu thay bà.”

Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng, vẻ mặt trịnh trọng: “Anh cũng rời xa em năm năm, khiến mẹ con em chịu đựng rất nhiều đau khổ.”

Rất nhanh, Lý Khinh Hồng rơi vào trầm mặc, mặc dù còn đang khóc, nhưng tâm tình không kích động như trước.

Lúc này, Vương Nhất cũng nhìn Lạc Thanh Hiền một cái.

Cũng không biết là lời này xúc động nội tâm của cô, vành mắt Lạc Thanh Hiền cũng có chút đỏ, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, tràn đầy áy náy và tự trách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui