Kinh Phật có thể cắt đứt thất tình lục dục, nhưng mà, lại không cách nào làm cho một người chân chính buông xuống tình căn.
Đúng như Lạc Thanh Hiền nói trước đó, trong lòng có chấp niệm, không thể cạo tóc.
“Khinh Hồng, con có một người chồng tốt.”
Thật lâu sau, ánh mắt Lạc Thanh Hiền phức tạp nhìn Lý Khinh Hồng, nói.
Lý Khinh Hồng không đồng ý, khúc mắc này, không phải dễ cởi bỏ như vậy.
Nhưng mà, Vương Nhất lại từ trong ánh mắt của bà, nhìn ra thứ gì khác.
Đó là sự ngưỡng mộ.
Lý Khinh Hồng bây giờ, tràn đầy dáng vẻ của bà khi còn trẻ.
Mà bà có một cuộc hôn nhân vô cùng thất bại, Lý Khinh Hồng lại có một người yêu cô, suy nghĩ cho cô như vậy.
Người đáng hận tất có chỗ đáng thương.
Bà bỏ rơi Lý Khinh Hồng suốt hơn hai mươi năm, chẳng phải bà là kẻ thất bại trong tình yêu sao?
Lúc này, bầu trời bắt đầu có mưa nhỏ.
Vương Nhất nhân cơ hội nói: “Trời mưa rồi, chúng ta mau vào nhà đi.”
Nói xong liền mời Lạc Thanh Hiền đi vào, đồng thời lén lút nhìn phản ứng của Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng mặt không chút thay đổi, một mình lên lầu.
Thấy một màn như vậy, Vương Nhất liền thở phào nhẹ nhõm, nói với Lạc Thanh Hiền: “Bác gái, bác tới quá đột ngột, không cho Khinh Hồng thời gian chuẩn bị tâm lý, cho nên mới kích động như vậy…”
Ánh mắt Lạc Thanh Hiền nhìn về phía Vương Nhất nhu hòa không ít: “Thật sự là làm phiền cậu, mặt của cậu, còn đau không?”
Vương Nhất cười cười: “Chút đau này không tính là gì.”
Sau khi vào nhà, Vương Nhất liền vào phòng bếp.
Lý Khinh Hồng ở trên lầu một mình tức giận, trọng trách cơm tối đêm nay, cơ bản rơi vào trên người Vương Nhất.
Trước khi vào phòng bếp, anh còn không quên nhắc nhở Vương Tử Lam nói chuyện với bà ngoại.
Vương Tử Lam cũng rất ngoan ngoãn, bò đến bên cạnh Lạc Thanh Hiền, cầm một quyển album đưa cho Lạc Thanh Hiền.
Bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, ảnh của Lý Khinh Hồng chiếm đa số, ảnh của Vương Nhất thì là sau khi trở về chụp.
Nhóc con non nớt chỉ vào bức ảnh nói:”Đây là mẹ, đây là ba…”
Lạc Thanh Hiền rất nghiêm túc nhìn những bức ảnh này, nhìn một chút, ánh mắt của bà ướt át.
Thấy một màn như vậy, Vương Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm nấu cơm.
So với mối quan hệ căng thẳng giữa anh và ba vợ, Lý Khinh Hồng và mẹ cô dễ dàng hòa thuận hơn.
Bản thân Khinh Hồng là người trọng tình, cho nên cô mới có thể nhìn thấy Lạc Thanh Hiền mà kích động như vậy, đây hoàn toàn là chuyện tốt.