Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Lý Khinh Hồng trầm mặc hồi lâu, không có đồng ý, cũng không có phản đối, chỉ là không nhịn được hỏi một vấn đề ngây ngốc.

“Chuyện này, vì sao anh còn để bụng hơn em?”

Vương Nhất suy nghĩ một chút, vươn ba ngón tay.

“Nguyên nhân có ba, thứ nhất, em là vợ anh, anh hy vọng em có thể sống hạnh phúc.”

“Thứ hai, trên đầu chữ tình có một thanh đao, ngay cả Phật Tổ cũng đoán không ra, em có thể tiếp nhận anh, cũng có thể tiếp nhận bác gái.”

“Thứ ba …”

Vương Nhất cười cười: “Lấy lòng mẹ vợ, là chuyện mỗi một con rể đều nên làm, anh đã đắc tội ba vợ, sao có thể lại đắc tội mẹ vợ?”

Xì!

Lý Khinh Hồng nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Vương Nhất một cái, sau đó xuống lầu.

“Lại…”

Nhìn thấy Vương Nhất thật sự mời được Lý Khinh Hồng xuống, Lạc Thanh Hiền kích động đứng lên, muốn gọi tên Lý Khinh Hồng, nhưng lại ngừng lại.

“Ăn cơm, ăn cơm.”

Vương Nhất mời mọi người ăn cơm.

Lý Khinh Hồng mặc dù đã đến bàn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa phần lớn là đút Vương Tử Lam ăn cơm, căn bản không thèm để ý tới Lạc Thanh Hiền.

Nhưng Lạc Thanh Hiền vẫn vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm hai mắt đỏ bừng.

Cơm tối kết thúc, Lạc Thanh Hiền định cáo từ.

Bà gặp được con gái, còn cùng nhau ăn một bữa cơm, bà đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nhưng Lý Khinh Hồng lại đột nhiên đứng lên, hướng về phía bóng lưng Lạc Thanh Hiền hô: “Chẳng lẽ bà muốn bỏ đi như vậy sao?”

Lý Khinh Hồng chất vấn, khiến Lạc Thanh Hiền dừng bước, quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô.

Trên mặt Lý Khinh Hồng vẫn như cũ mang theo lửa giận, nhưng mà trừ lửa giận ra, còn có thêm một ít thứ khác.

Vương Nhất ôm Vương Tử Lam đứng ở một bên, nhìn ra đó là không nỡ.

Lời nói của Vương Nhất làm cô cảm động, không có yêu, làm sao có hận?

Yêu và hận, vốn là có thể chuyển đổi lẫn nhau.

Lạc Thanh Hiền trầm mặc trong chốc lát, khóe miệng chua xót cười: “Bây giờ mẹ, còn có tư cách làm mẹ con sao?”

“Huống chi, bản thân mẹ cũng không có khả năng sinh con, con chỉ là một mảnh vải che thân mà mẹ cướp được mà thôi.”

“Tôi không quan tâm!”

Lý Khinh Hồng căm tức nhìn bà: “Nếu bà đã cướp tôi về, thì phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cứ như vậy mà bỏ đi, bà là mẹ kiểu gì?”

Vương Nhất cũng tiến lên một bước, cười nói với Lạc Thanh Hiền:”Bác gái, con chỉ hỏi bác một vấn đề, trốn vào cửa Phật hai mươi năm, bác có hối hận không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui