Lạc Thanh Hiền ở nhà Lý Khinh Hồng hai ngày, trong hai ngày này, mặc dù Lý Khinh Hồng vẫn hờ hững với Lạc Thanh Hiền, nhưng thái độ đã tốt hơn rất nhiều.
Đây cũng có thể xem là một loại tiến bộ.
Ngày mai, Lạc Thanh Hiền sẽ trở về Yên Kinh.
Đêm hôm đó, Vương Tử Lam đã ngủ say, Vương Nhất cười cười với Lý Khinh Hồng: “Bác gái sắp về nhà rồi, em không đi tiễn sao?”
“Tiễn cái gì, có anh tiễn không phải là đủ rồi sao?”
Lý Khinh Hồng không mặn không nhạt nói một câu: “Hai ngày nay em thấy bà nhìn anh nhưng càng nhìn càng thích.”
“Nào có…”
Những lời này vốn là Lý Khinh Hồng bất mãn lên án Vương Nhất lấy lòng Lạc Thanh Hiền, nhưng Vương Nhất lại không nghe ra, ngược lại ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Những lời này vốn là Lý Khinh Hồng bất mãn lên án Vương Nhất lấy lòng Lạc Thanh Hiền, nhưng Vương Nhất lại không nghe ra, ngược lại ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Vương Nhất sửng sốt, cũng không nghĩ tới Lý Khinh Hồng cũng sẽ hỏi loại vấn đề không có dinh dưỡng này, không khỏi cười khổ nói: “Anh giúp đạo lý bên này.”
“Vương Nhất…”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng tức giận, căm tức nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất liên tục cầu xin tha thứ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng anh thật sự cảm thấy mẹ vợ dễ ở chung hơn ba vợ anh một chút.”
Lý Khinh Hồng cười lạnh: “Đó là bà mà hai mươi năm trước anh chưa từng gặp.”
Nói xong, liền quay đầu đi ngủ.
Vì trừng phạt Vương Nhất không muốn hướng về phía mình, còn cướp cả cái chăn đi.
Lúc này Vương Nhất mới giật mình nhớ tới, Lạc Thanh Hiền hai mươi năm trước, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh, phong quang vô hạn.
Dáng vẻ khi còn trẻ của bà ấy có thể tham khảo Lý Khinh Hồng của bây giờ, tính cách còn cứng rắn hơn.
Vương Nhất cười cười, anh chưa từng thấy dáng vẻ trẻ tuổi của Lạc Thanh Hiền, nhưng anh may mắn gặp được Lý Khinh Hồng.
Vậy là đủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.
Lạc Thanh Hiền dự định rời khỏi nhà Lý Khinh Hồng, cũng không kinh động các nàng.
Nhưng mà mới đi ra, phía sau liền truyền đến giọng nói của Vương Nhất.
“Bác gái, cháu tiễn bác nhé?”
Lạc Thanh Hiền sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Sao dậy sớm vậy?”
Vương Nhất cười đi lên: “Trước kia đi lính, dậy sớm hơn nhiều.”
“Nơi này đến sân bay có chút khoảng cách, cháu lái xe đưa bác đi?”
Lạc Thanh Hiền cười lắc đầu, điềm tĩnh nói: “Thời tiết tốt như vậy, không đi một chút thật sự là lãng phí.”