Nhưng mà, anh đã bảo Hồ Hoàng Việt khai trừ tàn đảng nhà họ Hồ trong tập đoàn, làm sao còn có cá lọt lưới?
Hồ Vũ Nhi sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt mừng rỡ nhìn về phía ba người Vương Nhất: “Mấy người đến từ Thiên An, có biết người phụ trách công ty con ở Giang Thành của tập đoàn Lệ Tinh là ai không?”
Hạ Hướng khoát tay áo: “Em hỏi bọn họ làm gì, ba người bọn họ vừa nhìn đã biết là người làm công nghèo, làm sao có thể biết?”
“Cũng đúng.”
Vẻ mặt Hồ Vũ Nhi lập tức trở nên khinh thường.
Hạ Hướng bỗng nhiên cười thần bí: “Anh nghe nói, người phụ trách công ty con Giang Thành của tập đoàn Lệ Tinh, họ Vương.”
“Thật sao?”
Hồ Vũ Nhi vẻ mặt kích động: “Nói mau, anh ta tên là gì?”
Hạ Hướng lắc đầu: “Tên cụ thể anh cũng không rõ lắm, đây là bí mật chỉ có lãnh đạo cao tầng của tập đoàn Cự Phong mới có thể biết được.”
“Thời gian ăn cơm, nói cái này làm gì, bọn họ lại nghe không hiểu.”
Hạ Hướng nhìn về phía ba người Vương Nhất: “Mấy người, bây giờ đang làm ở đâu?”
Phương Huệ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi chính là phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh.”
Sau khi Phương Huệ nói xong câu đó, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Hạ Hướng và Hồ Vũ Nhi kinh ngạc nhìn Phương Huệ, dường như bị những lời này của Phương Huệ làm cho kinh hãi.
Lúc này Phương Huệ kiêu ngạo như chim công, còn cao ngạo nâng cằm lên, dùng ánh mắt nhìn xuống bọn họ.
Thấy một màn như vậy, Vương Nhất có chút dở khóc dở cười.
Cô ta đang chứng minh với Hạ Hướng và Hồ Vũ Nhi mình ưu tú đến mức nào.
Hơn nữa lúc trước ở cửa khách sạn bị chửi bới cùng vũ nhục, muốn mượn cơ hội này toàn bộ phát ti3t ra.
Hạ Hướng và Hồ Vũ Nhi sững sờ nhìn Phương Huệ một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha hả.
“Ha ha ha ha…”
Nhìn Hạ Hướng và Hồ Vũ Nhi cười to, Phương Huệ ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt tức giận:”Có gì mà buồn cười?”
“Cô ta nói cô ta là phó tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh, ha, cười chết tôi rồi…”
“Trực tiếp nói là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh luôn cho rồi!”
“Phương Huệ à, tốt nghiệp lâu như vậy không gặp, chẳng những cô lăn lộn không được tốt lắm, mà bản lĩnh khoác lác cũng được nâng cao!”
Hạ Hướng ôm bụng cười to.
Hồ Vũ Nhi càng cười ra nước mắt.
Phương Huệ nóng nảy: “Tôi thật sự là phó tổng giám đốc Lệ Tinh!”
“Ai có thể chứng minh? Ai có thể chứng minh?”